Nhìn thấy cô gái này, Nghi Ninh đi bên cạnh Dạ Dao Quang lập tức biến thành phòng bị, hơn nữa ánh mắt như đang cười đi đến gần Ôn Đình Trạm cũng thay đổi. Dạ Dao Quang nghĩ bọn họ nhất định sẽ cho rằng đây là nữ nhân mà hoàng đế ban tặng cho Ôn Đình Trạm, chỉ có điều thân phận của cô gái này cô đã biết rõ như lòng bàn tay rồi.
Vì thế mà sau khi Ôn Đình Trạm đi vào, Dạ Dao Quang trực tiếp căn dặn Ấu Ly: “Đến viện chính chuẩn bị cho vị cô nương này một căn phòng!”
“Cô nương!” Nghi Ninh không chịu được kêu to một tiếng.
Ánh mắt Dạ Dao Quang mang theo lời cảnh cáo quét qua nàng. Từ trước đến nay Ấu Ly vẫn luôn trầm ổn, cũng không biết tại sao Dạ Dao Quang lại muốn để cô gái xa lạ không rõ lai lịch này đến ở trong viện của cô và Ôn Đình Trạm, nhưng nàng vẫn làm theo lời căn dặn của Dạ Dao Quang, hành lễ với Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm xong rồi lập tức đi thương lượng với vị ma ma kia, mời hai người đến nội viện.
“Tối nay muốn ăn gì?” Như thường lệ Dạ Dao Quang đi đến bên cạnh Ôn Đình Trạm.
“Ghen rồi!” Ôn Đình Trạm nói ra hai chữ có phần khó chịu.
Nghe xong lời này, Dạ Dao Quang không nhịn nổi cười liền giơ tay lên véo má Ôn Đình Trạm: “Ghen cái gì mà ghen! Ghen với một người ngốc sao?”
Cô nương kia nhìn thì thấy gọn gàng, hơn nữa đứng bên đó yên lặng không nói không rằng thực sự đã dọa được mọi người rồi. Nhưng Dạ Dao Quang sớm đã cảm nhận được hồn phách trên cơ thể nàng ta không đủ, nói thẳng ra là trí lực của nàng ta có vấn đề. Tối qua trong phủ Triệu Hối, Ôn Đình Trạm cũng đã nói qua là cậu muốn gặp mặt Lôi Đình Đình, Dạ Dao Quang coi như là không thông minh mấy nhưng cũng tuyệt đối tin tưởng Ôn Đình Trạm sẽ không dẫn một cô gái đến để khiến cô thêm buồn phiền.
“Quả nhiên vẫn không thể qua được mắt Dao Dao”. Đến cả đám người Văn Du cũng không phát hiện ra Lôi Đình Đình không phát điên không phải là người bình thường, vừa rồi là cậu cố ý làm vậy, chính là để xem thử xem vẻ mặt ghen tuông của Dao Dao như thế nào. Tuy cậu biết một khi Dạ Dao Quang hục hặc trong lòng thì sẽ phải nghĩ ra nhiều trò để trêu đùa, nhưng cậu lại tận hưởng quá trình trêu đùa cô, đại khái cậu cảm thấy bản thân mình có bệnh rồi!
Tay Dạ Dao Quang cầm khăn chỉ nhẹ lên trán Ôn Đình Trạm: “Chàng chính là một tên ngốc!”
Không có việc gì làm nên lại muốn ăn đánh sao? Hay cô đối xử với cậu quá tốt rồi? Xem ra cô cần phải ngang ngược vô lý để cãi nhau một chút.
“Dao Dao không thể làm thỏa mãn một chút tấm lòng hư vinh của nam nhân như ta sao!” Ôn Đình Trạm cũng không bận tâm đến đám nha hoàn hạ nhân đều đang nhìn mình, nắm tay Dạ Dao Quang oan ức nói.
Nghi Ninh vừa nổi giận đùng đùng giờ bỗng cảm thấy xấu hổ, nàng đang nhìn thấy cái gì đây? Nàng đang chứng kiến cảnh thiếu gia biết nhìn xa trông rộng của bọn họ đang làm nũng với cô nương nhà người ta...
Không chỉ có Nghi Ninh mà ngay cả Vương Mộc và Vệ Truất vẫn luôn coi Ôn Đình Trạm là thần tượng mà sùng bái nay cũng cảm thấy thế giới quan đã sụp đổ cả rồi, đây đây đây... đây thực sự là thiếu gia của bọn họ sao?
Bọn họ đọc ít sách nên đừng lừa bọn họ.
Nào ngờ còn chưa tiêu hóa hết kế hoạch của thiếu gia bị tan vỡ thì cô nương xinh đẹp cao quý lạnh lùng của bọn họ lại ném ra một câu: “Lẽ nào đêm qua muội làm chàng không vừa lòng sao?”
Dạ Dao Quang cảm thấy chẳng nhẽ tối qua lúc cô và đóa hoa đào muốn nở Triệu Vi Lan chém giết lẫn nhau vẫn chưa thỏa mãn được tấm lòng hư vinh của cậu hay sao?
Nhưng đám người Nghi Ninh hoàn toàn không biết chuyện tối qua nên cảm thấy như trên đỉnh đầu đang có đám mây đen che phủ. Hai người này tuyệt đối không phải là thiếu gia và cô nương của bọn họ, bọn họ quyết không thừa nhận. Giống như bọn họ phát hiện ra được một bí mật gì đó mà bản thân không nên biết, vì muốn sống thêm mấy năm nên sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đi vào cổng tròn, bọn họ cũng biết điều mà không đi theo nữa.
Đi được một đoạn thì không còn ai đi theo nữa, lúc này Dạ Dao Quang mới chợt nhận ra câu nói vừa rồi của cô kinh khủng đến mức nào. Có trời đất chứng giám, đấy chỉ là một câu nói rất đơn thuần mà thôi, nhưng suy nghĩ của đám tiểu nha đầu này thực sự không đơn thuần chút nào.
“Ta cần Dao Dao thỏa mãn hơn nữa!” Nhân cơ hội này Ôn Đình Trạm càng lấn tới.
Dạ Dao Quang vội vàng nhảy ra: “Chàng đủ rồi đấy! Muội không
muốn nói về chuyện này với chàng nữa, nếu chàng không muốn tối nay dục vọng mãnh liệt thì hãy kiềm chế lại đi. Tại sao chàng lại dẫn Lôi Đình Đình về?”
“Triệu Hối bẩm lên bệ hạ việc thỉnh giáo ta chuyện vụ án, sau khi bệ hạ nghe xong liền lệnh cho ta cùng tham gia điều tra vụ án này, vì thế ta đương nhiên có quyền đi thăm nàng ta nên đã phát hiện ra nàng ta kinh sợ quá mức. Ta nhớ những người giống như bị mất hồn như vậy đều là vì bị hoảng sợ nên mới tấu lên bệ hạ cho phép đưa nàng ta về, để xem Dao Dao có cách gì gọi hồn nàng ta hay không!” Ôn Đình Trạm nghiêm túc giải thích.
Thực ra Dạ Dao Quang cũng đại khái đoán ra rồi nhưng cô lại cau mày nói: “A Trạm, một khi hồn của một người đã rời khỏi xác thì sẽ bị tan biến rất nhanh, hồn của Lôi cô nương đã mất mấy ngày rồi, chỉ sợ là không gọi được!”
Ba hồn bảy vía của con người, sau khi lìa khỏi xác trừ phi tìm được một cơ thể khác để nhập vào, nếu không thì rất khó tồn tại. Cũng giống như đạo lý không phải người chết rồi đều có thể trở thành ma quỷ, trừ phi là có người làm phép, dựa theo câu chuyện của Lôi Đình Đình thì tám chín phần là không thành. Bởi vì Lôi Đình Đình vốn không phải bị dọa chết, toàn bộ hồn phách đều lìa khỏi xác, một phần hồn phách yếu ớt.
Nhưng buổi tối Dạ Dao Quang vẫn thử làm phép một chút, nhưng kết quả đúng là nằm trong dự đoán.
“Vậy Dao Dao có thể thông qua thần thức bí mật dò xét kí ức của nàng ta một chút được không?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.
“Mất đi hồn phách, kí ức của nàng ta cũng vì thế mà mất đi!” Dạ Dao Quang suy nghĩ một lát rồi nói:
“Chỉ có điều chưa chắc đã bị mất hết toàn bộ, dù sao nàng ta vẫn chưa chết, muội có thể thử xem một chút!”
Lôi Đình Đình rất sợ hãi sẽ phản chiếu lại thứ gì đó, hơn nữa sẽ khiến Dạ Dao Quang xác định được một việc. Lúc nàng ta tỉnh lại chính là lúc nhìn thấy cảnh hung thủ đang băm thây, bởi vì là buổi tối, nếu đầu rìu giơ lên thì sẽ bị ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống phản chiếu lại ánh sáng, nếu bản năng của nàng ta sợ hãi thứ này, chứng minh kí ức của nàng ta vẫn còn sót lại một ít.
Nhưng trải qua kí ức kinh hoàng như vậy, rất nhiều người đều sẽ chọn cách quên nó đi, như vậy thì cho dù có thông qua thần thức đi chăng nữa thì Dạ Dao Quang cũng không thể bí mật dò xét được, cũng giống như đạo lý ngày trước A Ni Á bị dọa đến mức hóa câm vậy. Dạ Dao Quang cũng dùng thần thức để nói chuyện với A Ni Á, sau đó tìm ra được một manh mối rất mơ hồ.
Khí ngũ hành nhẹ nhàng vây quanh người Dạ Dao Quang, bất kỳ sinh linh nào cũng theo bản năng mà cảm thấy thích thú nên Lôi Đình Đình cũng không sợ hãi khi cô đến gần. Dạ Dao Quang ngồi xổm trước mặt Lôi Đình Đình rồi xòe bàn tay ra trước mặt nàng ta.
Lôi Đình Đình vươn tay ra có chút run rẩy, vừa mong đợi vừa sợ hãi lưỡng lự không biết có nên đưa tay đặt vào lòng bàn tay của Dạ Dao Quang hay không, cuối cùng vẫn không chịu được sự mê hoặc của khí ngũ hành trong lòng bàn tay của Dạ Dao Quang mà kề sát tay cô. Khí ngũ hành của Dạ Dao Quang cũng thuận theo lòng bàn tay mà truyền vào trong cơ thể Lôi Đình Đình, khiến toàn thân nàng đều cảm thấy thoải mái, sau đó tất cả dây thần kinh đều được thả lỏng. Lúc này Dạ Dao Quang mới để thần thức của mình xâm nhập vào thần thức của Lôi Đình Đình.
May mà bây giờ cô đã có thể chia thần thức ra, một bên không ảnh hưởng đến việc cô vận khí để Lôi Đình Đình không phòng bị nữa, nếu không chỉ sợ Lôi Đình Đình chẳng mấy chốc sẽ giãy giụa kháng cự. Thần thức của Dạ Dao Quang ở trong đầu Lôi Đình Đình đã thu nhận được rất nhiều, phát hiện ra rằng kí ức của nàng ta toàn bộ đều là của cha mẹ nàng, hơn nữa còn phân tán rất hỗn loạn, cuối cùng chính là một cánh tay đang giơ chiếc rìu đầy máu lên.
Nhìn đến đây sẽ tái hiện lại nỗi sợ hãi sâu đậm nhất của Lôi Đình Đình, Dạ Dao Quang sợ sẽ làm tổn thương nàng ấy nên đã lập tức ra khỏi thần thức.