Nhìn đèn trong thư phòng sắp tắt, Dạ Dao Quang mới nhanh trước một bước dập tắt đèn trong phòng mình. Đặt kim chỉ trên sạp bàn rồi xoay người đi ngủ. Nàng cảm giác được tiếng bước chân Ôn Đình Trạm đi tới bên này. Hẳn là dừng ở mái hiên trước cửa phòng nàng đứng một lát, xác định nàng đã đi ngủ, mới trở về phòng của mình. Dạ Dao Quang khóe môi khẽ cong, một đêm điềm nhiên không mộng mị.
Ngày hôm sau, mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng vào buổi chiều hôm đó, lúc Ôn Đình Trạm trở về, Dạ Dao Quang tới gần liền ngửi thấy mùi máu tươi từ người hắn. Tập trung nhìn, ở góc áo bào phía trên phát hiện vết máu. Vết máu sậm nổi trên bộ triều phục tối màu.
“Chàng bị thương sao?” Dạ Dao Quang sốt sắng.
“Không có, đây là máu của người khác.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, thấp giọng nói.
“Ta đi tắm đã.” Không có bị thương, vậy có chuyện gì chờ Ôn Đình Trạm thay đổi xiêm y sau hỏi lại.
Vì thế kéo Ôn Đình Trạm vào phòng, sớm cũng đã chuẩn bị cho hắn nước ấm. Buổi sáng Dạ Dao Quang đã dành hết thời gian làm xiêm y, tới giữa trưa đem giặt qua, giờ cũng đã khô rồi. Nhẹ đặt bộ xiêm y mới làm mới tinh bên cạnh phòng tắm cho Ôn Định Trạm rồi ra ngoài. Cho nên, tắm rửa xong Ôn Đình Trạm nhìn bộ quần áo mới, khóe môi không dừng giương lên.
Thay quần áo mới hoàn toàn Ôn Đình Trạm đến nhà ăn, liền nhìn thấy Dạ Dao Quang múc cho hắn bát canh. Vừa ngồi xuống, Dạ Dao Quang liền đưa tới trước mặt: “Đoán chàng sẽ xong nhanh, mau nếm thử món canh ta hầm xương cùng đậu xanh. Hôm nay trời nóng, đậu xanh có thể giải nhiệt.”
Ôn Đình Trạm không khách khí, bưng chén lên ăn một cách vui vẻ. Thấy Lôi Đình Đình dùng xong bữa tối, Dạ Dao Quang đem Lôi Đình Đình giao cho Lưu cô cô. Một bên cùng Ôn Đình Trạm tản bộ tiêu thực một bên hỏi: “Chàng vẫn còn là làm kinh động tới bọn họ.”
“Toàn Diệu, là người đủ thông minh và tỉnh táo.” Toàn Diệu đó là một người bạn xấu của Quan Chiêu trong đợt thẩm tra, “Hẳn là đã thấy ta đem Lôi cô nương mang về trong phủ, từ đó hắn cũng đã bắt đầu âm thầm quan sát ta. Hôm nay ta đi một chuyến tới Hình bộ và Đại Lý tự, hắn liền không chịu nổi.”
“Chàng đi Hình bộ và Đại Lý tự làm cái gì?” Dạ Dao Quang tò mò, vì sao điều này lại làm Toàn Diệu sợ hãi?
“Đi thăm dò bản án cũ hơn ba mươi năm trước.” Ôn Đình Trạm trước giờ đều không che đậy bất cứ điều gì với Dạ Dao Quang, “Muội có nhớ hay không hôm qua Diệp Phụ Duyên trong thư nhắc tới, Lôi phó tướng xuất thân ở một vùng quê nghèo, phụ thân là thợ săn, công phu của hắn chính là học từ một người bạn tri kỉ của phụ thân hắn. Ta cũng đã hỏi thăm qua võ công của Lôi phó tướng, tuyệt đối không phải là võ công của môn phái chính thống nào. Trước ta phân phó Diệp Phụ Duyên cẩn thận điều tra phụ thân của Lôi phó tướng, ta lo lắng là ân oán đời trước. Có thể Diệp Phụ Duyên thấy Lôi phó tướng chi phụ sinh ra ở một nơi bần hàn, tính cách lại thật thà phúc hậu. Hắn không có khả năng kết bằng hữu có võ công cao cường như vậy, cho nên ta đêm qua để Diệp Phụ Duyên điều tra tới các sự việc liên quan tới cha của Lôi phó tướng...” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ở bên hồ sen ngồi xuống, “Cho nên ta hoài nghi cha Lôi phó tướng có khả năng đã cứu người nào đó, người này vì báo đáp ân tình, mới truyền thụ Lôi phó tướng công phu. Ta hôm nay cố ý đi Đại Lý tự tra xét vụ án ba mươi năm trước ở Cam Túc, phát hiện nhà của Lôi phó tướng, chính là nơi ở của sơn tặc.”
“Ý của chàng là cha Lôi phó tướng cứu một thổ phỉ, và thổ phỉ vẫn là có nghĩa khí. Hắn sở dĩ bí mật truyền thụ công phu cho Lôi phó tướng, là vì thân phận của hắn không thể lộ ra.” Dạ Dao Quang lập tức phản ứng.
Ôn Đình Trạm vuốt cằm: “Ta là như vậy phỏng đoán, chỉ cần đợi thêm chút nữa, mọi việc có thể sáng tỏ.”
Đợi đến trưa hôm sau, Tiểu Quai Quai bay trở về, Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành chải vuốt thân thể mệt
mỏi của Tiểu Quai Quai, cũng không mở ra phong thư, mà đợi đến khi Ôn Đình Trạm bãi triều trở về.
Thư của Diệp Phụ Duyên lúc này, bên trong rất nhiều tin tức đều chứng thực những phỏng đoán của Ôn Đình Trạm. Mà kết hợp với việc Ôn Đình Trạm ở Đại Lý tự lật lại vụ án cũ, hắn cơ hồ đem tất cả các chi tiết của sự việc này liên kết lại. Ngay lập tức, viết một lá thư cho Diệp Phụ Duyên, chỉ thị hắn cần phải đi tìm một người.
“Sự tình đến cùng là như thế nào?” Dạ Dao Quang không tìm ra sự liên kết.
“Thân giả đau, cừu giả mau.” (dịch nôm na là: Người thân chịu đau, ắt sinh hận). Ôn Đình Trạm cho Dạ Diêu Quang sáu chữ cái, đem toàn bộ sự tình cùng chân tướng thuật lại.
Nguyên lai ba mươi năm trước tại Cam Túc, huyện Lão Lang là thổ phỉ có tiếng, thổ phỉ sơn tặc trải khắp cả vùng đất, lại không chỉ một ổ, nhưng sau này đều bị Lão Lang thống nhất dưới trại của hắn. Phụ thân Lôi phó tướng đích xác giống như Ôn Đình Trạm sở liệu như vậy mà cứu mạng một thổ phỉ, còn không phải là thổ phỉ thường, mà là Lão Lang trại nhị đương gia, vị nhị đương gia này tuy rằng thân thủ không tốt, nhưng đầu óc lại nhạy bén. Liền là vì hắn, Lão Lang trại mới quật khởi, nhưng chính là đã chạm vào lông mao của các thổ phỉ khác, có không ít người muốn giết chết hắn. Hắn cũng chính là phụ thân của Toàn Diệu.
Vị này nhị đương gia cứu người, trong trại đều là những nghèo không có cách nào khác mới đi làm thổ phỉ, tự nhiên là không có tiền tài báo đáp, chỉ có thể dùng chính tính mạng của mình. Sau này Lão Lang trại đại đương gia coi trọng Lôi phó tướng, liền tự mình truyền thụ võ nghệ cho Lôi phó tướng. Đại đương gia tổ tiên làm tiêu cục, cuối cùng bị quan tham áp bức làm cửa nát nhà tan, bị bức làm thổ phỉ, tự nhiên là có cội nguồn sâu xa. Nhưng vì để không xáo trộn cuộc sống nhà Lôi gia, bọn họ đều không biết sư phụ Lôi phó tướng chính là thủ lĩnh của đám thổ phỉ. Phụ thân Lôi phó tướng lúc hắn mười tuổi lên núi săn thú, bất hạnh bị bầy sói tấn công mà chết, trong nhà bỗng chốc túng quẫn, sư phó của hắn nói rõ thân phận, muốn đón bọn họ cô nhi quả phụ tới trại. Nhưng ai biết mẹ Lôi phó tướng biết đối phương là thổ phỉ đầu tử, chẳng những không đồng ý, còn chặt đứt quan hệ với đối phương. Hơn nữa cũng không tiếp nhận cứu tế từ bọn họ. Lôi phó tướng từ nhỏ khí lực yếu, tuy rằng khổ luyện công phu, nhưng là bởi vì mẫu thân nghĩ đến phụ thân qua đời, sống chết không cho hắn vào thâm sơn săn thú, mẫu tử càng ngày càng căng thẳng.
Mãi cho tới khi Lôi phó tướng được mười lăm tuổi, mẫu thân của hắn cuối cùng do làm việc nặng nhọc cùng gian khổ, suy dinh dưỡng trường kỳ liền lâm bệnh. Hắn lúc đó không có đủ để chi trả thuốc men đắt đỏ chữa bệnh, vì thế mặt dày đi Lão Lang trại xin giúp đỡ. Nào biết ngày hắn tới, sư phó của hắn cùng nhị đương gia đều không có ở trại, chỉ có tam đương gia thâm độc, biết ý đồ của hắn khi tới liềm làm cho hắn một phen nhục nhã. Lôi phó tướng không chịu nổi nhục liền tự mình rời khỏi. Ngay ngày thứ ba sau khi Lôi phó tướng rời khỏi, Lão Lang trại bị quân đội Cam Túc tiêu diệt.
“Không phải là do Lôi phó tướng cáo mật chứ...” Dạ Dao Quang cảm thấy một người đàn ông không màng phú quý, không phụng quyền quý sẽ không làm ra loại sự tình này, đối phương nói như thế nào cũng là ân sư của hắn.
“Có phải hay không, bất quá ta đi kiểm chứng.” Ôn Đình Trạm thở dài một hơi, chợt lắc đầu hỏi, “Dao Dao, muội có biết lúc trước ở Cam Túc đội quân tiêu diệt Lão Lang trại là người phương nào không?”