Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Lăng Linh đang say sưa ngủ bên cạnh, khuôn mặt của Lăng Linh trắng bóc như con nít, lớn cỡ bàn tay, đôi mắt to, miệng nhỏ và mũi thanh tú, rất giống những cô gái trong thế giới ảo, đôi mắt đầy sức sống đang nhắm lại ấy cũng khiến người ta thương yêu. Dạ Dao Quang đưa tay kéo lại chiếc chăn bị tuột xuống giúp nàng rồi một mình đi ra khỏi phòng.
Trời còn chưa sáng, hôm nay Dạ Dao Quang đã tu luyện xong, cả người sảng khoái, vì sự gia nhập của Lăng Linh, Dạ Dao Quang đuổi Kim Tử đi ngủ với Ôn Đình Trạm, Kim Tử bình thường rất thích ngủ nướng vậy mà hôm nay lại nhanh nhảu nhảy đến trước mặt Dạ Dao Quang, sau đó khua tay múa chân với Dạ Dao Quang: “A!”
Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng lên: “Ngươi nói ngươi có thể tìm được người bắt Tôn Lâm Nhi đi?”
Cô đang lo không kịp tìm được đối phương, bây giờ tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống rồi.
“A.” Kim Tử đắc ý gật đầu, sau đó lại khua tay múa chân.
“Thật?” Dạ Dao Quang lập tức thận trọng hỏi.
Kim Tử nói với cô, người bắt Tôn Lâm Nhi đi muốn lợi dụng oán khí của ma quỷ để tu luyện, có một phương pháp tu luyện của tà môn được gọi là bách quỷ oán, tập hợp một trăm oan hồn khác nhau lại, hấp thụ oán khí trên người chúng rồi chuyển thành sức mạnh, giống như cách cô tu luyện khí ngũ hành.
Dạ Dao Quang vẫn luôn không hiểu, vì sao người kia dù gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng vẫn muốn bắt Tôn Lâm Nhi đi, Tôn Lâm Nhi có tu vi nhất định quả thật rất quý giá nhưng cũng không đáng phải tốn sức như thế, bị thương nặng, thế lực bị hao tổn cũng không tiếc, thì ra nguyên nhân của vấn đề nằm ở đây.
Một trăm hồn ma chết vì các nguyên nhân khác nhau quá khó khăn, quỷ quân hôm qua có hàng trăm con nhưng chưa chắc đã đáp ứng đủ yêu cầu của hắn ta, hơn nữa oán khí trên người Tôn Lâm Nhi đã sắp được cô hóa giải hết, hắn ta không còn thời gian để chờ đợi nữa mới phải vội vã bất chấp hậu quả như vậy.
“Dạ cô nương dậy thật sớm.” Lăng Lãng và Ôn Đình Trạm cùng đi vào trong sân, nhìn thấy Dạ Dao Quang, Lăng Lãng liền bước đến chào hỏi, ánh mắt dừng ở người Kim Tử: “Dạ cô nương có phúc ở sau lưng, thần hầu có muốn cũng không cầu được, đối với người tu luyện mà nói thì đây đúng là bảo bối hạng nhất.”
"A!" Kim Tử nghe thấy liền ngạo mạn ưỡn ngực ra, sau đó ra dấu với Dạ Dao Quang, đại ý là muốn Dạ Dao Quang đối xử tốt với nó, chiều chuộng nó, bảo vệ nó, nếu không nó mà tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Dạ Dao Quang không chút do dự đánh một cái vào đầu Kim Tử: “Mới sáng sớm, chưa tỉnh ngủ à!”
“Ôi...” Kim Tử lập tức ỉu xìu, ôm đầu thút thít.
Dạ Dao Quang trợn mắt, sau đó nói với Lăng Lãng: “Kim Tử vừa mới nói với ta...”
Không chút giấu giếm, cô nói hết cho Lăng Lãng lời của Kim Tử, chuyện này một mình cô không thể giải quyết được, đương nhiên cô hi vọng Lăng Lãng có thể chung tay với mình.
“Ta chưa từng nghe nói đến bách quỷ oán nhưng thần hầu sẽ không nói dối, vậy thì chắc là thật rồi.” Lăng Lãng suy nghĩ, sắc mặt liền trở nên nặng nề: “Hắn ta đã vội vàng như vậy, sợ rằng Tôn cô nương chính là oán khí cuối cùng mà hắn ta cần!”
Cái giá tối hôm qua người kia phải trả quá lớn, cũng không sợ làm kinh động đến những người tu luyện có thể ẩn nấp xung quanh, chỉ có một khả năng, Tôn Lâm Nhi chính là nhân vật mấu chốt giúp hắn tu luyện thành công.
“Không thể để hắn thành công, nếu không thiên hạ tất sẽ đại loạn, một khi đã tu luyện bằng oán khí, để tăng tu vi hắn nhất định sẽ tạo ra oán khí lớn hơn.” Lăng Lãng nghĩ một lát rồi nói: “Tối hôm qua ta đã liên lạc với sư thúc, sư thúc bảo ta đợi thêm một ngày, ngày mai người sẽ tới, để ta thử liên lạc với bạn bè quanh đây xem có được không...”
“Tạm thời không cần.” Dạ Dao Quang ngăn cản nói, khí ngũ hành mà cô tu luyện được không thể để lộ trước mặt nhiều người thêm nữa, không phải tất cả mọi người đều quang minh lỗi lạc như Lăng Lãng.
“Tạm thời hắn
ta sẽ không động đến A Lâm đâu, chúng ta chuẩn bị mọi thứ cho tốt đã.”
Lăng Lãng nhanh chóng hiểu được sự lo lắng của Dạ Dao Quang, nghĩ đến trận giao đấu đêm qua, bọn họ và đối phương ngang sức ngang tài, chưa chắc đã không thể làm liều, mời người bên ngoài đến lại nợ người ta một ân tình, bèn gật đầu: “Tạm thời Tôn cô nương sẽ không gặp nguy hiểm.”
Oán khí và lệ khí trên người Tôn Lâm Nhi sớm đã được hóa giải gần hết, lệ khí duy nhất sợ rằng chỉ có bảy mạng chết oan trong tay cô, nếu đã coi Tôn Lâm Nhi là người cuối cùng quan trọng như vậy, người kia chắc chắn sẽ nghĩ cách để kích thích oán khí và lệ khí của Tôn Lâm Nhi lên mức cao nhất mới có thể giúp tu vi của hắn ta tăng mạnh.
Hai người nghĩ tới một điều, có thể kích thích oán khí và lệ khí của Tôn Lâm Nhi sợ rằng chỉ có người của Tôn gia mới làm được, bọn họ không cần tìm người kia, hắn ta sẽ chủ động tìm đến!
“Ta không hiểu rõ kẻ tu tà đạo.” Dạ Dao Quang nhíu mày nói, yêu ma quỷ quái cô có thể nhìn thấu, nhưng người tu tà đạo chỉ nhìn mặt thôi thì không có tác dụng gì, người ta cũng vẫn là người thôi, chỉ cần thu hơi thở lại, cô sẽ hoàn toàn không cảm nhận được.
“Tu vi của ta cũng không đủ.” Lăng Lãng ngượng ngùng gãi đầu.
"A!" Kim Tử đột nhiên nhảy ra, sau đó chỉ vào Ôn Đình Trạm.
"Ngươi nói Trạm ca có thể cảm giác được?" Dạ Dao Quang nhíu mày, Ôn Đình Trạm không phải người tu luyện thì cảm nhận thế nào?
“A...!” Kim Tử nhanh chóng nói một tràng.
Quan trọng là bọn họ đang bị che mắt, chỉ nghĩ đến việc dùng trường khí của người tu luyện để cảm nhận chính tà mà quên mất rằng kẻ tu tà đạo có thể thu lại tà khí trên người, nhưng kẻ gian ác tất có điệu bộ của kẻ gian ác, Ôn Đình Trạm rất tự tin về cách nhận biết người này.
“Ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?” Dạ Dao Quang xoi mói nhìn Kim Tử.
“A!” Bây giờ người ta vẫn còn nhỏ mà!
“Ngươi không nhìn ra được, sao vừa rồi còn khoác lác không biết ngượng nói muốn đưa ta đi tìm người?” Dạ Dao Quang liếc Kim Tử.
"A!" Ta có thể tìm được chỗ của hắn!
“Nhanh đi tập võ với Trạm ca đi!” Dạ Dao Quang tức giận túm Kim Tử ném vào lòng Ôn Đình Trạm.
“A!” Kim Tử bám tay vào cổ Ôn Đình Trạm, sau đó phẫn nộ thể hiện sự bất mãn đối với hành vi bạo lực của Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm thấy một người một khỉ này lại ồn ào bèn ôm Kim Tử đi.
Lăng Lãng nhìn cảnh này thì rất hâm mộ, thần hầu nghìn năm vừa xuất hiện, có thể gặp mà không thể cầu, nhưng hắn cũng chỉ hâm mộ mà thôi, Kim Tử đã có mối quan hệ với Dạ Dao Quang nên Dạ Dao Quang có thể hiểu được ý Kim Tử, nếu cưỡng ép cắt đứt mối quan hệ này ắt sẽ có hại, không thể dự liệu được sẽ nhận sự trừng phạt như thế nào của trời, chỉ có người mù mới có thể có ý xấu với Kim Tử.
Nghĩ tới đây, Lăng Lãng bỗng nhiên nghĩ đến một việc: "Dạ cô nương, ngươi có quan hệ gì với Quy Nghi môn hay không?”
“Quy Nghi môn?” Dạ Dao Quang mù mờ: “Lần đầu tiên nghe đến.”
“Quy Nghi môn từ trước đến nay đã trở mặt với Bách Lý môn của ta, vì vậy gia sư đặc biệt chú ý đến hành động của Quy Nghi môn, trước đó không lâu đã biết được tin chưởng môn của Quy Nghi môn phái người đi tìm một thần hầu, phao tin rằng đó là do học trò tìm về cho hắn ta nhưng lại bị một kẻ vô danh cướp đi.” Người của Quy Nghi môn từ trước tới nay luôn thích cướp bóc, thần hầu nghìn năm vừa xuất hiện, Lăng Lãng thông minh, không nghi ngờ gì cho rằng thần hầu kia chính là Kim Tử nên nhắc nhở Dạ Dao Quang một câu.