Nhìn La Phái Hạm cảm xúc bất ổn, Dạ Dao Quang nắm tay nàng: “Vân Thư, ngươi đừng miên man suy nghĩ.”
“Ta làm không được, ta làm không được, Dao tỷ tỷ ta làm không được...” La Phái Hạm đột nhiên tránh xa Dạ Dao Quang, muốn chạy ra bên ngoài.
Dạ Dao Quang nhanh tay giữ chặt nàng, đem nàng ôm vào trong lòng: “Vân Thư, ngươi bình tĩnh chút.”
“Ta không thể bình tĩnh, lão thiên gia đã để ta sinh ra là thân nữ nhi, vì sao phải tàn nhẫn như thế cướp đoạt tư cách làm mẫu thân, vì sao lại để ta gả cho một trượng phu tốt như thế!” La Phái Hạm nói gần như thét lên, nàng kịch liệt giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Dạ Dao Quang.
Nếu như nàng không có gả cho nam tử như Văn Du, nếu như nàng bị gả cho một nam tử nàng không vừa mắt thì thật tốt, nàng thà rằng an ủi chính mình, nàng khinh thường cùng ghê tởm nam nhân sinh nhi dục nữ cũng không đồng ý với hiện tại như vậy. Nàng thế nhưng không có cách nào vì phu quân yêu quý của mình mà lưu lại huyết mạch.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thương hắn quá a! Lão thiên gia, vì sao phải lừa gạt nàng như vậy.
Vì sao!
Nàng như vậy yêu hắn, hắn đối với nàng thật tốt, rõ ràng hiểu biết nàng không thể sinh con, mà chính nàng từng cáu kỉnh với hắn bởi vì chuyện này, có lẽ hắn không hiểu thân là con dâu, nàng bởi vậy khó xử cỡ nào. Người đau nhất chính là hắn, mà hắn có thể bao dung nàng trong suốt thời gian qua.
Nàng hiện tại nhớ tới, cảm thấy chính mình ngày sau còn có cái gì để mặt đối mặt với hắn!
“Vân Thư, đây không phải lỗi của muội!” Dạ Dao Quang hai tay cố định mặt La Phái Hạm, cưỡng chế nàng đối mặt với chính mình, xung quanh người nàng khí Ngũ hành quanh quẩn, bao phủ ở trên người La Phái Hạm, bình phục nỗi lòng nàng, “Vân Thư, đây là thiên mệnh. Không có quan hệ gì với muội, muội chính là mệnh trung vô tử, nàng có biết tới trù nương Điền tẩu tử không, nàng ấy trời sinh mệnh khắc, phụ mẫu nàng cùng trượng phu và hài tử đều là bị nàng khắc chết.”
La Phái Hạm lúc này mới an tĩnh lại, ánh mắt nhiễm lệ mờ mịt nhìn Dạ Dao Quang.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang mới nhẹ giọng nói: “Vân Thư, thế gian này người có mệnh số tài nhẫn hơn so với muội còn nhiều, có một số người từ nhỏ liền mang sát mệnh, có một số người nhất định nhấp nhô cả đời, có một số người cả đời vận xấu, lại thế nào cũng không chết được. Vân Thư, làm người phải biết đủ thường, muội không thể nghĩ ông trời đối với muội tàn nhẫn, ít nhất muội được sinh ra ở nhà phú quý, muội có cha nương yêu thương, lại được gả cho trượng phu hiểu biết. Muội suy nghĩ một chút, muội có được bao nhiêu? Nếu như muốn trao đổi, cho muội được quyền làm mẫu thân, nhưng từ đây muội lại không còn cha nương, cả đời này cũng không có khả năng gặp được một người như Văn Tửm một trượng phu đáng trân trọng như vậy, muội thật sự nguyện ý trao đổi sao?”
Từng lời Dạ Dao Quang nói gõ vào ngực La Phái Hạm, nguyện ý đổi sao? Nàng để tay lên ngực tự hỏi, không, không muốn, nàng không thể không có cha nương, cũng không thể không có Thiếu Khiêm, có thể nàng cũng tưởng sẽ có hài tử a!
Nếu như nàng lại không có hài tử, còn mất đi Thiếu Khiêm, nàng làm sao có thể chịu được hắn dùng tình cảm thâm tình ôn nhu dành cho nữ nhân khác.
“Chước Hoa tỷ tỷ...” La Phái Hạm nhào vào trong lòng Dạ Dao Quang, khóc như một hài tử, dùng sức khóc, cao giọng khóc, nàng như muốn đem tất cả ủy khuất theo nước mắt đi ra, lại giống ngoài việc khóc ra, nàng cái gì cũng đều làm không được.
Tiếng khóc của nàng tiếng khóc, trực tiếp kinh động đám người Chử Phi Dĩnh, vài người nghe tiếng chạy tới, nhìn một màn này đều là không hiểu, yên lặng đem con mồi vừa mới săn được để ở một bên, cũng không còn tâm trí đi săn bắn.
La Phái Hạm khóc thật lâu, mới mệt mỏi dừng lại. Dạ Dao Quang liên tục dùng khí Ngũ hành che chở nàng, cho nên dù mệt nhưng nàng đặc biệt không có cảm giác choáng váng mắt hoa hoặc buồn ngủ. Quay người lại nhìn đến toàn bộ mọi người, cũng không có cảm thấy xấu hổ, mà là bộ dáng tâm như tro tàn.
Chử Phi Dĩnh tuổi còn nhỏ, lại là người có tính tình bộc trực, nàng liền có chút chần chờ hỏi: “Ta không thể hỏi một câu, là phát sinh chuyện gì sao?”
Đơn Ngưng Oản lôi kéo vạt áo của nàng, Chử Phi Dĩnh mới sợ hãi lui hai bước.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta chính là nghĩ đến một vài chuyện thương tâm, nói hết cho Chước Hoa tỷ tỷ, để các ngươi chê cười rồi.” La Phái Hạm miễn cưỡng
nở một nụ cười, giọng nói khàn khàn sau khi khóc làm người ta thương xót.
“Các ngươi nhanh đi săn thú đi, nhìn xem mới bắt được một con thỏ với một con gà rừng, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không thể để hạ nhân đói bụng.” Dạ Dao Quang vội vàng lấy lý do đuổi người, “Nơi này không có chuyện gì.”
“Tốt, chúng ta phải đi ngay, ta còn chưa săn được gì, cũng chưa muốn nghĩ tới buổi tối sẽ phải hầu hạ mấy tiểu nha đầu.” Trác Mẫn Nghiên lập tức hưởng ứng, lôi kéo Dụ Thanh Tập, “Tố Vi, đi, chúng ta cùng nhau.”
“Ôi ôi ôi, hai người xấu lắm, không thể chạy đằng trước chúng ta được.” Chử Phi Dĩnh lôi kéo Đơn Ngưng Oản chạy theo sau.
“Chước Hoa tỷ tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ?” Đợi đến khi chỉ còn hai người bọn họ, La Phái Hạm mới ôm hai đầu gối, thấp giọng hỏi. Nàng biết, Dạ Dao Quang đã sớm biết chuyện của nàng, khẳng định là nàng cũng bất lực, bằng không nhất định sẽ không ngồi xem mà mặc kệ.
Ngay cả Dạ Dao Quang cũng không có cách, nàng làm sao còn có hi vọng?
“Vân Thư, muội vì sao nhất định muốn có hài tử?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
La Phái Hạm sửng sốt: “Muội là thê tử của Thiếu Khiêm, nếu như muội không thể vì hắn sinh con nối dõi, muội như vậy làm sao sống yên, muội như thế nào ngăn trở bà mẫu cho hắn nạp thiếp, muội như thế nào đối mặt hắn.”
“Vân Thư, muội nói vì sao Văn Tử biết rõ muội mệnh trung vô tử, lại vẫn như cũ muốn cưới muội làm thê?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
“Hắn...” La Phái Hạm chần chờ không nói.
“Vân Thư, sống yên ở nhà hắn hay so với Văn Tử đối với muội mà nói cái gì quan trọng hơn?” Dạ Dao Quang đổi cách hỏi, nhìn La Phái Hạm lắc đầu, nàng lại hỏi, “Văn Tử nếu là muốn nạp thiếp, không cần chờ đến giờ này ngày này, hắn biết rõ muội mệnh trung vô tử, vẫn như cũ cưới muội, là vì hắn thấy muội quan trong hơn so với sinh con nối dõi. Hắn có thể vì muội làm được, muội vì sao không thể bỏ sự ích kỷ, không đi quản người khác, hết thảy đều giao cho hắn,muội chỉ cần không phụ hắn là đã thực sự tốt.”
“Có thể, mà nếu như có một ngày hắn mệt mỏi, không cần đến muội nữa?” La Phái Hạm mờ mịt bất lực hỏi.
“Vân Thư.” Dạ Dao Quang nắm chặt tay La Phái Hạm, “Ta rất rất sợ.”
La Phái Hạm nghi hoặc nhìn Dạ Dao Quang.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ Dao Quang mới nói: “A Trạm đối với ta vô cùng tốt, mỗi ngày ta đều cho rằng chính mình đang sống ở trong một giấc mộng, sợ hãi lúc mình thức dậy sẽ tìm không được hắn. Cho nên, ta hiểu tâm trạng của muội.”
“Chước Hoa tỷ tỷ.” La Phái Hạm như tìm được tri kỷ cùng hi vọng, có chút kích động nắm lại tay Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhẹ nhàng cười: “Nhưng là Vân Thư, nếu như đây là một giấc mộng sẽ như thế nào? Ai mộng sẽ không tỉnh? Nếu không phải là một giấc mộng, nhân sinh ai có thể không kết thúc? Chúng ta mỗi người đều có một phần mộ chờ sẵn, không chừng một ngày kia liền một chân bước vào. Chẳng lẽ phải chờ ta nnằm ở trong quan tài, lúc đó mới hối hận vì không gắt gao nắm lấy vui vẻ cùng hạnh phúc hiện tại? Tương lai có vô số biến hóa, nhưng đó là chuyện ngày mai, cách chúng ta cũng quá xa xôi, vì sao phải đi lo ngày sau chúng ta sẽ mất đi cái gì? Mà không đi hưởng thụ những thứ chúng ta đang có được hôm nay?”
“Vân Thư, ta hôm nay tặng muội một câu nói: Hữu thời tích hữu thời, vô thời nhất tiếu chi*.”
- - Hữu thời tích hữu thời, vô thời nhất tiếu chi: dịch việt không thoát nghĩa nên mình để phiên âm hán, nghĩa hiểu là “Khi bạn đang nắm giữ, bạn cần biết cách trân trọng thay vì luyến tiếc, khi bạn đang có trong tay, hãy mỉm cười”.
Cưỡng cầu không được, tội gì phải ủy khuất chính mình đi cưỡng cầu?