“Bệ hạ trúng khí Âm sát?” Dạ Dao Quang nhìn Tiêu Sĩ Duệ lòng như lửa đốt tìm tới cửa, không khỏi kinh ngạc.
Bệ hạ có thể trúng khí Âm sát từ đâu? Hơn nữa chớp mắt đã bị hôn mê, hơn nữa khí Âm sát căn bản cũng sẽ không làm người ngất. Âm sát chi khí sẽ chỉ làm một người liên tực gặp vận xấu, trừ phi là bị khí Âm sát ăn mòn đến dầu hết đèn tắt, bằng không làm sao có thể bất tỉnh nhân sự?
“Dao tỷ tỷ, ngươi mau theo ta đi một chuyến.” Tiêu Sĩ Duệ cũng là sốt ruột như giẫm lên lửa, “Doãn Hòa đã nói, Dao tỷ tỷ có thể cứu hoàng gia gia, vậy nhất định có thể. Hoàng gia gia là lúc vào triều sớm, thời điểm trước mặt chúng thần thì bị ngất xỉu, nếu như kéo dài lâu, không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì.”
Dạ Dao Quang vừa nghe là Ôn Đình Trạm để Tiêu Sĩ Duệ tìm đến, cũng liền không có do dự, theo Tiêu Sĩ Duệ cùng đi. Bất quá dọc theo đường đi bay nhanh, nàng vẫn là ở trong lòng buồn bực không biết Ôn Đình Trạm đến cùng lại làm cái quỷ gì?
Kế hoạch cũng không phải như vậy, điểm bùng nổ sự tình không phải bệ hạ mà là Vạn chiêu nghi sao? Làm thế nào mà Ôn Đình Trạm lại lớn mật như vậy, trực tiếp để bệ hạ liên lụy, hơn nữa lúc này bệ hạ bạo phát, còn chỉ đích danh do khí Âm sát. Nguyên quốc sư cùng Nguyên Dịch như thế nào có thể không cảnh giác, đợi đến khi bệ hạ tỉnh lại tra rõ, chỉ sợ tẩm cung của Vạn chiêu nghi đều bị tiêu hủy. Hay Ôn Đình Trạm lại có an bài khác?
Suy nghĩ qua thoáng chốc, Dạ Dao Quang cùng Tiêu Sĩ Duệ đã đến cửa cung, xoay người xuống ngựa, hai người nhanh chóng hướng tới bệ hạ tẩm cung chạy nhanh mà đi. Sau khi tiến vào tẩm cung, Dạ Dao Quang chính là đảo mắt nhìn qua Ôn Đình Trạm, cũng không có hành lễ với mấy người Vĩnh An vương, liền thẳng đến bệ hạ long sạp. Chính là lúc đứng ở trước sạp, Dạ Dao Quang đã biết bệ hạ căn bản không phải sát khí vào thể.
Nhưng nàng tất nhiên sẽ không phủ nhận lời của Ôn Đình Trạm, mà là quay người lại đối với Tiêu Sĩ Duệ cùng Phúc Lộc nói: “Ta muốn thực hiện cứu trị bệ hạ, hạ nhân cùng những người khác không nên lưu lại nơi đây.”
Vĩnh An vương tức giận: “Để một mình ngươi ở đây, nếu như phụ hoàng có sơ xuất gì, ngươi có thể gánh được sao?”
“Nếu bệ hạ không ổn, ta lấy mệnh tướng để.” Dạ Dao Quang nhìn như không nhìn Vĩnh An vương, mà nói với Phúc Lộc, “Phúc công công, ngươi lưu lại trợ ta.”
“Ba vị hoàng thúc, mời theo chất nhi rời đi.” Tiêu Sĩ Duệ chủ động giúp Dạ Dao Quang thanh tràng.
Phúc An vương là người đầu tiên cất bước, Quảng An quận vương do dự một chút cũng liền đi theo. Vĩnh An vương thấy vậy phẩy tay áo một cái, chỉ có thể đi theo Tiêu Sĩ Duệ đi thiên điện.
Ba vị ngự y cùng Ôn Đình Trạm cũng rời đi chờ ở thiên điện. Dạ Dao Quang để Phúc Lộc đỡ Hưng Hoa đế ngồi dậy, đầu ngón tay ngưng khí, thủ quyết vừa chuyển, khí Ngũ hành quanh quẩn nhẹ nhàng ở đỉnh đầu Hưng Hoa đế. Một luồng như thác lũ Ngũ hành chi khí mắt thường nhìn không thấy xuyên thấu qua da đầu Hưng Hoa đế mà tiến vào thân thể.
Hưng Hoa đế chẳng phải sát khí vào thể, cũng không phải trúng độc, mà là một loại khí lạnh lẽo ngưng trệ huyết mạch, chỉ cần đem khơi thông, tự nhiên liền không có bất luận sự tình nào khác. Chỉ là chuyện nhỏ, đối với Dạ Dao Quang mà nói căn bản không đáng nói. Bất quá lúc xua tan làn khói cho Hưng Hoa đế, Dạ Dao Quang phải tập trung lực tay điểm.
Phúc Lộc liên tục nhìn nhất cử nhất động của Dạ Dao Quang, thấy Dạ Dao Quang có biến hóa rõ ràng như vậy, không khỏi thấp giọng hỏi nói: “Ôn phu nhân, bệ hạ có gì không ổn sao?”
Dạ Dao Quang nhìn ra bên ngoài thiên điện, dùng thanh âm nhẹ chỉ đủ mình Phúc Lộc có thể nghe được nói: “Bên trong cơ thể Bệ hạ còn có độc.”
Lúc này vừa đúng lúc khí lạnh bị đuổi tản ra ngoài, Hưng Hoa đế tỉnh táo lại, hắn giương mắt nhìn Dạ Dao Quang, ánh mắt có chút sắc bén.
Dạ Dao Quang rất thản nhiên nhìn lại.
Phúc Lộc cao hứng hô một tiếng: “Bệ hạ, ngài tỉnh rồi.”
“Đi, kêu bọn họ tiến vào.” Hưng Hoa
đế biết mọi người đều đợi ở thiên điện.
Rất nhanh đám người Vĩnh An vương đi đến. Thái y cũng theo đi lên, bắt mạch lại cho bệ hạ, ngạc nhiên phát hiện, Hưng Hoa đế thân thể không việc gì: “Bệ hạ long thể bình phục.”
Phúc Lộc biến sắc, Hưng Hoa đế ngữ khí bình thản hỏi một câu: “Thân thể Trẫm thật không việc gì?”
Tiền đề điểm không rõ Hưng Hoa đế ý tứ, chỉ cảm giác Hưng Hoa đế phản ứng rất bình thường, vì thế liền nói thật: “Bệ hạ thân thể không còn gì đáng ngại.”
“Hai người các ngươi cũng nhìn xem cho trẫm.” Hưng Hoa đế nhàn nhạt quét mắt qua hai vị viện sử.
Hai người cùng tiến lên chẩn mạch Hưng Hoa đế, cũng đường kính nhất trí, Hưng Hoa đế không có vấn đề.
Hưng Hoa đế gật đầu, liền vung tay cho thái y lui, mới bắt đầu quay sang bên mấy người vương gia đang cân nhắc dụng ý của Hưng Hoa đế nói: “Lời nói của Thái y, các ngươi có thể nghe được?”
Mấy người nhất thời thần kinh run lên, nguyên lai phụ hoàng là muốn bọn họ cũng đều biết hắn còn kiện khang, vì thế đều cung kính ứng thanh.
“Các đại thần còn ở trong triều?” Hưng Hoa đế lại hỏi.
“Đều còn chờ đợi.” Phúc Lộc nói.
“Các ngươi mau đi cho họ lui về.” Hưng Hoa đế đem ba đứa con trai bao gồm cả Tiêu Sĩ Duệ ở bên trong đều đuổi đi ra.
Đám người Vĩnh An vương nhìn Hưng Hoa đế phân phó vợ chồng Dạ Dao Quang, buồn bực lui xuống đi.
“Lời nói của ngươi là như thế nào?” Đợi đến khi trong điện không còn người khác, Hưng Hoa đế mới hỏi Dạ Dao Quang.
“Bệ hạ trong cơ thể quả thật có độc tố rất nhỏ, lại là một loại độc mạn tính, mà bệ hạ mới lây dính cũng không có bao lâu.” Dạ Dao Quang vẫn như cũ bình tĩnh nói, “Thần phụ khi xua tan khí Âm sát cho bệ hạ mới phát hiện, về phần ba vị ngự y vì sao không thể phát giác, thần phụ cũng không biết y lý, cho nên không rõ.”
“Ngươi không hiểu y lý?” Hưng Hoa đế ánh mắt dừng ở trên người Ôn Đình Trạm, “Ôn tham nghị, ngươi bắt mạch cho trẫm.”
“Thần tuân chỉ.” Ôn Đình Trạm khom người tiến lên, lại lần nữa vì Hưng Hoa đế bắt mạch, nhưng mà lúc này hắn giương mắt nhìn Dạ Dao Quang, sau mới thu hồi tay, “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần cũng chẩn không ra bệ hạ trúng độc.”
Hưng Hoa đế ánh mắt chợt lóe, nhìn thái độ thẳng thắn thành khẩn phu thê hai người, một hồi lâu mới giãn ra mặt mày: “Ôn phu nhân đã nói trẫm trúng độc, ngươi phải như thế nào chứng thực? Phu quân của ngươi, ba thái y của trẫm, đều có thể nói là người tài của quốc gia, lại đều chẩn đoán không ra.”
“Nếu là bệ hạ dung thần phụ tội mạo phạm, thần phụ có thể để bệ hạ chứng kiến.” Dạ Dao Quang nói.
“Trẫm chuẩn ngươi.” Hưng Hoa đế nói.
“Làm phiền Phúc công công lấy một cốc nước đến.” Dạ Dao Quang nói với Phúc Lộc.
Phúc Lộc được Hưng Hoa đế cho phép, liền xoay người đi lấy một cốc nước. Mà hắn vừa đặt cốc xuống, Dạ Dao Quang liền tiến lên một bước lớn, thân thủ bắt lấy cánh tay Hưng Hoa đế, một tay kia khí Ngũ hành quanh quẩn, cách một khoảng không đối diện với eo bụng Hưng Hoa đế, bàn tay chậm rãi hướng lên trên. Hưng Hoa đế cảm giác có cái gì theo kinh mạch chạy lên đến bờ vai của hắn, mà theo tay Dạ Dao Quang, từ cánh tay hắn dạo chơi một chút đến đầu ngón tay.
Lúc này, Dạ Dao Quang tay quyết vừa chuyển, nắm chặt giữa các đốt ngón tay của Hưng Hoa đế, Hưng Hoa đế bàn tay toàn bộ vô lực buông xuống, ngón tay cũng chỉ có đầu ngón út duỗi thẳng tắp, Dạ Dao Quang dùng ánh mắt ý bảo Phúc Lộc: “Cốc nước!”
Phúc Lộc vội vàng đem cốc nước tiếp dưới đầu ngón út của Hưng Hoa đế, hấy Dạ Dao Quang một tay kia đảo qua, ngón tay Hưng Hoa đế không có một chút đau đớn bị chọc ra, từng giọt máu đen nhánh rơi vào bên trong cốc nước.