Hai người cứ như vậy đi lệch khỏi lộ tuyến ban đầu. Ôn Đình Trạm tựa hồ đã chuẩn bị đầy đủ. Bọn họ muốn đi tới địa phương nào, địa phương đó có cảnh đẹp gì, có món ngon gì hắn đều rõ như lòng bàn tay. Từ Đế Đô đến Lan Châu huyện gần bốn ngàn dặm, bọn họ muốn tới Cam Túc mất khoảng mười ngày. Ôn Đình Trạm đưa Dạ Dao Quang đi tới một con đường khác, thật sự du ngoạn ước chừng bảy ngày.
Bảy ngày này chỉ có bọn họ phu thê hai người, hơn nữa không bất kỳ chuyện gì làm bát nháo, cũng không có gặp yêu ma quỷ quái. Bọn họ giống như một đôi nam nữ yêu nhau an tĩnh, đưa tình ý của bọn họ khắc vào đá xanh trên sàn nhà, lưu tại cành liễu trong gió, tán ở giữa cánh hoa.
“Ngày mai chúng ta có phải đi Lan Châu liền không?” Ngồi ở trong viện, dựa vào vai Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhìn trời sao, khuôn mặt nàng thản nhiên giãn ra, cả người toát ra một cổ thích chí.
“Ngày mai chúng ta tới nơi khác, ngày sau đi Lan Châu.” Ôn Đình Trạm ôn nhu ở bên tai nàng nói.
“Đi chỗ nào?” Dạ Dao Quang mặt mày hớn hở nhìn Ôn Đình Trạm.
“Sớm đi ngủ, ngày mai muội sẽ biết.” Ôn Đình Trạm nhéo nhéo lòng bàn tay Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng không truy vấn, so với sự hiếu kỳ, nàng càng thích Ôn Đình Trạm mang cho nàng vui mừng bất ngờ.
Nhưng mà, ngày hôm sau Ôn Đình Trạm thế nhưng lại mang theo nàng tiến vào Lạc Dương. Nàng không xa lạ với Lạc Dương, không chỉ cùng Ôn Đình Trạm tới hai lần, một lần là vì Bách Mã tự, một lần là lúc Văn Du đại hôn cố ý tới xem mẫu đơn tại Lạc Dương, mà không có cùng Ôn Đình Trạm nàng cũng đã tới một lần……
“Không nhớ tới Khai Dương sao?” Nhìn Dạ Dao Quang trên mặt vui sướng cứng đờ, Ôn Đình Trạm nhẹ giọng hỏi.
“Nhớ, có mẫu thân nào không nhớ hài tử của mình?” Dạ Dao Quang cúi thấp đầu, giương mắt nhìn Ôn Đình Trạm, “Nhưng ta sợ đi Tuyên gia.”
Ngày thường nàng cùng Khai Dương thường xuyên thư từ qua lại, biết được mọi chuyện của cậu đều tốt. Nhưng là nàng sợ tới Tuyên gia thăm cậu, sợ hãi nhìn thấy sẽ không nỡ rời xa, sợ hãi làm cha mẹ Minh Quang khó xử. Rốt cuộc cậu vẫn là hài tử của nàng, nếu nàng không nỡ rời, chỉ sợ cha mẹ Minh Quang lòng sẽ áy náy.
Hơn nữa xuất hiện cục diện như vậy, đối với ai cũng đều không tốt, không bằng nếu đã dứt bỏ thì dứt bỏ dứt khoát chút.
“Ta cùng muội đi.” Ôn Đình Trạm hiểu tâm tư của Dạ Dao Quang, “Chúng ta cũng không thể thường xuyên tới thăm cậu ấy, cậu ấy dù sao vẫn là một đứa trẻ. Chúng ta muốn cố kỵ cảm nhận của người lớn, cũng phải cố kỵ tới cảm nhận của cậu.”
“Được.” Dạ Dao Quang buồn bã gật đầu.
Phu thê hai người liền đi tới Tuyên gia. Trên đường du ngoạn Ôn Đình Trạm liền mua một ít quà tặng. Mới đầu Dạ Dao Quang nghĩ mua về cho mấy người Tiêu Sĩ Duệ, hiện tại mới biết được Ôn Đình Trạm đã sớm tính toán.
Tuyên gia bá phụ cùng bá mẫu đều rất nhiệt tình chiêu đãi họ. Tuyên bá phụ cùng Ôn Đình Trạm hàn huyên vài câu, cho người gọi Tuyên Khai Dương đang ở trong phòng đọc sách tới, sau đó chính mình mang theo thê tử rời đi, để lại không gian riêng cho bọn họ.
“Cha, mẹ, hài nhi nhớ mọi người.” Thừa dịp không có người, Tuyên Khai Dương nhào vào trong lồng ngực Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng là duỗi tay đem hắn gắt gao ôm vào trong lòng: “Khai Dương lại cao thêm rồi.”
Minh Quang đã qua đời một năm, Tuyên Khai Dương cũng đã rời khỏi nàng một năm. Một năm không thấy, hài tử bảy tuổi vóc dáng cao thêm không ít.
“Cao giống như mẹ suy đoán a.” Hắn đến bây giờ vẫn thường xuyên nhận được quần áo Dạ Dao Quang đưa tới.
“Xem bộ dáng của con này, mẹ trong lòng rất vui.” Dạ Dao Quang thật sự rất vui. Tuyên Khai Dương chẳng những được giáo dưỡng tốt, khí sắc cùng thân thể cũng là rất tốt, “Còn có tu luyện sao?”
“Có, mẹ, đây là những điều mẹ căn dặn, hài nhi có thể nào quên?” Tuyên Khai Dương gật đầu.
“Tới đây, để mẹ nhìn xem con đã tu luyện thế nào.”
Dạ Dao Quang hứng thú bừng bừng lôi
kéo Tuyên Khai Dương, khảo qua cậu một phen, phát hiện cậu còn nhỏ tuổi nhưng đã đạt tới Trúc Cơ, bất quá do thể chất đặc thù, nhưng thật ra cũng không có ngoài dự đoán của Dạ Dao Quang, vì thế lại dạy cậu một vài thuật pháp. Mẫu tử hai người bên nhau suốt cả một buổi chiều, tới thời điểm dùng bữa tối Dạ Dao Quang mới dừng lại.
Vào buổi tối, Khai Dương hỏi bài luyện tập, Tuyên bá phụ nói thẳng: “Nghĩa phụ con chính là Trạng Nguyên lang, học phú sâu rộng, sao con không đi nhờ người lãnh giáo?”
Vì thế Tuyên Khai Dương liền như vậy bị Tuyên bá phụ đưa tới cho Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm cũng là nghiêm túc chỉ bài vở của cậu. Ngồi được không có bao lâu, đã bị Dạ Dao Quang ôm đi, Dạ Dao Quang nói cái gì cũng muốn cùng Tuyên Khai Dương ngủ.
Ôn Đình Trạm cũng thuận theo nàng, ở Tuyên gia hai ngày hai đêm, sáng sớm ngày thứ ba bọn họ mới cáo từ.
Thời điểm chuẩn bị xuất phát, Tuyên phụ nói: “Khai Dương đứa nhỏ này là là hạt giống tốt. Minh Quang khi còn bé đã mang bệnh tật trong thân mình, vẫn luôn muốn du lịch sơn xuyên mà không thể, là sự tiếc nuối suốt một đời của hắn. Chờ ngươi khi nào xuất ngoại, ta sẽ đem hắn đưa đến cạnh ngươi, để hắn đi ra ngoài nhiều một chút, nhìn mọi thứ rộng lớn xung quanh.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không có đạo lý không đáp ứng, vui mừng quá đỗi gật đầu, cũng bảo đảm đến lúc đó mỗi năm đều sẽ đưa Khai Dương về Tuyên bài cúng tổ tiên cùng mọi người ăn tết. Hai vợ chồng đi tới mộ Minh Quang thắp một nén nhang, rồi sau đó liền hoả tốc chạy tới Lan huyện. Lạc Dương cách Lan huyện cũng không đến hai ngàn dặm. Sáng sớm xuất phát, Dạ Dao Quang nhẹ lắc thiên lân, thời điểm hoàng hôn lúc mặt trời lặn là tới cửa thành Lan huyện.
Vào thành hỏi thăm một chút, đám người Vệ Kinh còn chưa có vào thành, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm trước tiên tới khách điếm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau liền cùng Vệ Kinh hội hợp.
“Chúng ta hiện tại muốn đi huyện nha, trước tiên tìm huyện lệnh hỏi thăm sao?” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm.
“Chúng ta ban đêm đi thăm dò lão lang sơn, thế nào?” Ôn Đình Trạm nói khẽ với Dạ Dao Quang.
“Được a được a, ta cũng muốn đi.” Chử Phi Dĩnh vội vàng vỗ tay trầm trồ thích thú.
“Lão lang sơn rất nhiều nguy hiểm, ta cùng A Trạm lần này là vì mệnh lệnh của bệ hạ, ngươi tốt nhất không nên thêm phiền nhiễu, ngoan ngoãn ở đây.” Dạ Dao Quang nghiêm túc nói.
Chử Phi Dĩnh lập tức liền biết được chuyện này không có đường cứu vãn, vì thế thức thời nghe lời.
Cùng Ôn Đình Trạm thương nghị, lo lắng Chử Phi Dĩnh xảy ra chuyện, Dạ Dao Quang đem Kim tử cùng Âm châu lưu lại, ban đêm nếu là có xảy ra chuyện gì, có Nguyệt Cửu Tương cùng Kim Tử ở đây, cơ bản cũng không có vấn đề gì.
Trời vừa tối, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tới chân núi lão lang sơn. Lão lang sơn đá lởm chởm, đường núi gập ghềnh, nơi này vào ban đêm thường có bầy sói lui tới. Dạ Dao Quang cả người quanh quẩn khí ngũ hành, nàng cùng Ôn Đình Trạm trên núi hỏi: “Vì sao không tới quan phủ bàn bạc trước?”
Như thế cũng có thể hiểu thêm một chút tình huống.
“Những chuyện có thể biết đều đã biết.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Ta nghĩ lão lang sơn này có phải hay không còn có tặc phỉ.”
“Chàng hoài nghi lão lang sơn lại có tặc phỉ, mà tặc phỉ này cùng quan phủ cấu kết, không chỉ có nuốt tiền tài, còn mưu hại người triều đình phái tới?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu rõ ý của Ôn Đình Trạm.