“Ngươi dùng sinh mệnh của ngươi uy hiếp ta!” Bách mục yêu cười nhạo, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Một người ta chẳng thân chẳng quen, thế nhưng dùng tính mạng của chính mình để uy hiếp!
“Mỗi người đều sẽ trải qua một chuyện gây chấn động, ngươi từ một người tu luyện chính thống lựa chọn trở thành yêu tu, sử dụng phương pháp yêu thuật để tu luyện. Trong nhiều cách yêu tu, ngươi thế nào nhất định lựa chọn yêu thuật bách mục, chính là ngươi rất hận nam nhân? Đặc biệt là đôi mắt nam nhân.” Ôn Đình Trạm vân đạm phong khinh nhìn Bách mục yêu.
Bách mục yêu kia đôi mắt giống như vĩnh viễn chứa một tầng sương mù tức khắc trở nên rõ ràng, cùng với đó là sát ý mạnh mẽ.
Ôn Đình Trạm thấy như không thấy, giữ thái độ như cũ nói: “Thế gian này nam tử thông minh không phải ít, lấy tu vi của ngươi tu vi không lo tìm không được một đôi mắt thông minh mà còn ẩn chứa linh khí. Nhưng ngươi cố tình buông bỏ sự kiêu ngạo của Yêu Vương, cùng người ngươi thống hận nhất để giao dịch, lấy đi đôi mắt của Ôn mỗ. Ngươi muốn giấu sau lưng chấp niệm cũ tới khi nào?”
Bách mục yêu hai tròng mắt đã đỏ bừng, sát khí nổi lên dữ dội làm tiểu đình phía sau cũng phải run rẩy, phảng phất như điềm báo địa long chuyển mình.
Ôn Đình Trạm vẫn bình thản ung dung: “Ngươi tưởng khi trở nên mạnh nhất, ngươi muốn đi tiêu trừ người làm ngươi biến thành yêu, đối phó lại người đã gây cho ngươi hận ý tới bây giờ. Cho nên, nếu là không thấy liền thôi, nhưng hôm nay đã thấy, ngươi thật sự phải lấy được đôi mắt của Ôn mỗ, một khi đã như vậy, ta vì sao không thể uy hiếp ngươi?”
“Tìm chết!”
Bách mục yêu bộ mặt dữ tợn ném xuống hai chữ, đôi tay liền vung ra. Dạ Dao Quang đang muốn động thủ, lại phát hiện chính mình đang bị định trụ. Nàng cảm giác được một luồng quang mang từ bốn phương tám hướng hướng tới nàng phóng tới, hình thành một cổ lực lượng kỳ dị. Tuy rằng xuyên không qua khí ngũ hành của nàng, không gây thương tổn cho nàng, nhưng lại đem nàng kiềm chế gắt gao, mà nàng có thể nhìn thấy rõ ràng bốn phía không biết khi nào hiện ra từng đôi mắt không giống nhau, những lực lượng quang mang đều đến từ những đôi mắt này!
Liền ở lúc nàng như thế nào cũng tránh không thoát được trói buộc, Bách mục yêu đã lướt qua nàng, hướng tới Ôn Đình Trạm ở phía sau nàng đánh tới. Dạ Dao Quang lập tức khẩn trương, cảm nhận được một cổ lực lượng nóng nóng như lửa từ sau lưng đánh úp lại, thậm chí đôi mắt nàng có thể nhìn thấy trong không khí có những ngọn lửa màu đỏ nhạt dao động.
Đây là……
Mà Bách mục yêu lại bị cổ sóng nhiệt này từ Dạ Dao Quang bên người đánh trở về, ngay cả những con mắt đang khống chế Dạ Dao Quang cũng đột nhiên biến mất. Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay người, liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang dựa vào ngọn núi giả đằng sau, sắc mặt có chút tái nhợt. Bách mục yêu lui ra phía sau, khóe môi tràn ra máu tươi.
“Ngươi ——” Bách mục yêu không thể tưởng tượng nhìn Ôn Đình Trạm, trong mắt kinh hãi.
Ôn Đình Trạm không cho nàng cơ hội nói chuyện: “Ta nói rồi, ngươi muốn lấy hai mắt của ta, tuyệt đối không khả năng.”
“Ngươi cũng đã biết, ta nhất định phải lấy được.” Bách mục yêu cười lạnh.
“Ngươi muốn cứ như vậy quấn lấy ta?” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang ôn nhu cười trấn an, mới lãnh đạm nhìn Bách mục yêu, “Nếu ngươi biết được thê tử của ta, cũng sẽ biết được chúng ta đã hiểu rõ những người bên cạnh ngươi, vậy mà ngươi cũng không có tìm hiểu rõ với bọn họ trước liền lấy muốn đi lấy hai mắt của ta.”
“Ngươi nếu nghĩ muốn kéo dài thời gian, cũng không cần hôm nay tìm tới đây, người sau lưng ngươi không thể hàng phục ta, rụt người lại không ra, chọn thời điểm xuất hiện, ngươi cũng không có xin giúp đỡ.” Bách mục yêu như suy tư gì nhìn Ôn Đình Trạm, “Ngươi muốn ra điều kiện với ta.”
“Ta cũng không thể vì chuyện này liền đi làm phiền tiền bối.” Ôn Đình Trạm đứng thẳng thân mình, Thiên Cơ sư thúc làm sao có thể dễ dàng động được, bên cạnh còn có Nguyên Đỉnh như hổ rình mồi. Từ khi Nguyên Đỉnh kia xuất hiện, Ôn Đình Trạm liền quyết định mọi việc phải dựa vào chính mình. Thế gian này người có thể trấn được Nguyên Đỉnh chỉ có Thiên Cơ sư thúc, “Ta muốn tiền bạc trong tay ngươi, ngươi muốn đôi mắt của ta, chúng ta tất nhiên có khả năng nói điều kiện với nhau.”
“Ngươi chẳng lẽ còn có thể ngoan ngoãn đem đôi mắt tặng cho ta?” Bách mục yêu cười nhạo.
“Vì sao không thể?” Ôn Đình Trạm cũng không cảm thấy đây là một chuyện đáng buồn cười, mà là
chính sắc nói, “Thay vì tiếp tục giằng co, chúng ta đây liền lấy mong muốn của hai bên làm tiền đặt cược, đánh cược một hồi như thế nào?”
“Cùng yêu đặt cược, ngươi chỉ sợ là thiên cổ đệ nhất nhân.”
“Mọi việc luôn có người khai khơi dòng không phải sao?” Ôn Đình Trạm đem Bách mục yêu châm chọc lại như ca ngợi, “Mà nay là ngày ba tháng tám, khoảng cách tới ngày cực âm mười lăm tháng tám còn có mười hai ngày. Theo ta được biết đây là ngày trọng đại của ngươi, chúng ta liền lấy mười hai ngày này đánh cược. Ngươi thắng, ta tự đào hai mắt, hai tay dâng lên; ngươi thua, ta muốn hai vạn của đạo tặc cùng thủ cấp của người thương lượng với ngươi tới lấy mắt của ta!”
Bách mục yêu mắt lạnh nhìn Ôn Đình Trạm: “Ngươi muốn đánh cược như thế nào?”
“Đánh cược gì tự ngươi định đoạt.” Ôn Đình Trạm rất rộng lượng nói.
Bách mục yêu sửng sốt, châm chọc nhìn Ôn Đình Trạm: “Ngươi đây là tự tìm đường chết!”
“Ngươi không ngại, cứ nói một câu.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.
“Được, nếu tự ngươi tìm chết, ta liền thành toàn cho ngươi.” Bách mục yêu nâng cằm, nàng đôi mắt lãnh ngạo đảo qua Dạ Dao Quang, lại liếc Ôn Đình Trạm, “Phu thê các người không phải thích nhất hóa giải oán khí của yêu quỷ sao. Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi nếu nói ta có chấp niệm, không bằng nghĩ cách hóa giải oán khí của ta đi!”
“Được, ta đồng ý.” Ôn Đình Trạm nghĩ chút rồi gật đầu, “Nhưng ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết đi nơi nào tìm kiếm căn nguyên oán khí của ngươi, ta dù sao cũng chỉ là phàm nhân.”
“Thê tử cuả ngươi không phải biết trước sao?”
“Nhìn trộm thiên cơ, chuyện này ta xưa nay đều không cho nàng.”
“Núi Phụng Lai, Bạch Nguyệt tộc.”
Bách mục yêu thanh âm vẫn như cũ phiêu diêu, nhưng thân ảnh thì đã biến mất vô tung.
“A Trạm, chàng thật bốc đồng!” Chờ đến khi hơi thở Bách mục yêu biến mất, Dạ Dao Quang mới lạnh mặt nói.
Đánh cược như vậy có thể tùy tiện nói ra sao? Hơn nữa nàng hoàn toàn không biết Ôn Đình Trạm lấy căn cứ gì xác lập ván cược này.
“Dao Dao, nàng ta là người có chuyện xưa, còn có tình người.” Ôn Đình Trạm thực chắc chắn nói cho Dạ Dao Quang. Tiếng đàn dù sao cũng đã diễn tả tâm cảnh của người đàn, tuy rằng Ôn Đình Trạm đem tiếng đàn của Bách mục yêu phê phán không đáng một đồng, nhưng vừa tiến vào sân, khi con bướm chưa bay tới phía trước, hắn đã nghe ra tiếng lòng của Bách mục yêu.
Hắn tin tưởng chỉ cần khơi lại chuyện xưa của nàng, hắn liền có biện pháp đem chuyện này giải quyết viên mãn.
“Cho dù là nàng ta có, nhưng rốt cuộc chuyện cũ như thế nào chúng ta đều không hiểu được, đây là đang liều mạng!”
“Dao Dao, chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
“Tại sao lại không có? Chúng ta cùng lắm thì thừa nhận vô năng, không lấy về số tiền này nữa!” Dạ Dao Quang nhíu mày, tuy rằng đối với người như Ôn Đình Trạm thừa nhận vô năng là cực đại khó khăn. Nhưng đại trượng phu co được dãn được, vì sao không thể cúi thấp một lần?
“Vậy nàng không màng Nguyệt Cửu Tương sao?” Ôn Đình Trạm hỏi ngược lại.
Dạ Dao Quang cứng người, nàng quay mặt đi: “Ta sẽ có biện pháp khác……”
“Nguyệt Cửu Tương là ta đưa đến trong tay bọn họ. Cục diện này là ta một tay tạo thành, ta tất phải đi hóa giải. Dao Dao, nàng ta đã biết được nàng là người tu luyện ngũ hành, muốn đôi mắt của ta chỉ là điều sơ yếu. Thiên Cơ sư thúc cũng không thể giúp chúng ta, bởi Nguyên Dịch có thể đứng ra nói đây là thiết cục hắn gây ra. Lúc trước ở Duyên Sinh Quan, chúng ta đã có ước định, Nguyên Đỉnh không nhúng tay vào, Thiên Cơ sư thúc cũng không thể can thiệp. Kết quả chỉ là ta mất đi một đôi mắt, vì sao không đi đánh cược?”