Ngày thường Hắc Phần luôn theo Vệ Anh Hào, Hàn Lâm Nhiễm lại bám dính Hắc Phần.
Kỳ thật đều là mũi tên một hướng, đột nhiên có điểm vi diệu, tình huống thế nhưng rất có chuyển biến.
Trứng Vàng cùng Hàn Lâm Nhiễm đi dưới lầu chơi, không mang theo Hắc Phần, Hàn Lâm Nhiễm trong lòng vẫn là có điểm thấp thỏm.
Hai đứa nhỏ ở trong hoa viên chơi.
Trứng Vàng rất thích chơi bùn đất.
Hàn Lâm Nhiễm bất đắc dĩ thất thần.
Trứng Vàng dùng bàn tay dính đầy bùn đất, chụp phía sau lưng Hàn Lâm Nhiễm, nói:
"Em đang chơi mà ngẩn người! Anh đã biết, em nhất định là suy nghĩ về lão Hắc!"
Hàn Lâm Nhiễm kỳ thật là đứa bé thành thật, sinh hoạt thực thuần phác, bởi vậy không biết nói dối, liền gật gật đầu.
Trứng Vàng nói:
"Anh biết! Em thích lão Hắc, đúng hay không!?"
Hàn Lâm Nhiễm chẳng qua là đứa trẻ, đối với Hắc Phần phi thường ỷ lại.
Dù sao Hắc Phần là người thân duy nhất của nó, còn là ân nhân cứu mạng.
Cái loại cảm tình này so với thích càng khắc sâu hơn.
Kỳ thật Hàn Lâm Nhiễm tuổi còn nhỏ, đối với việc thích thực ngây thơ.
Tuy rằng hiện tại học sinh tiểu học cũng đã biết yêu, nhưng Hàn Lâm Nhiễm hiển nhiên không rõ.
Trứng Vàng vỗ bàn tay dính bùn, nói:
"A nha, khẳng định là cái dạng này! Anh dạy cho em nga, nếu là thích lão Hắc, ngàn vạn lần không thể luôn đi theo hắn, như vậy hắn sẽ không lo lắng đâu!"
Hàn Lâm Nhiễm một trận mê mang, nói:
"Cái gì không lo lắng?"
Trứng Vàng lão luyện đầy kinh nghiệm nói:
"Có được quá dễ dàng, cho nên liền sẽ không lo lắng, như gần như xa, bảo trì khoảng cách mới tốt.
Em đã nghe qua câu, gọi là...!kéo dây buông dây!"
Hàn Lâm Nhiễm càng là vẻ mặt mê mang, lắc lắc đầu, căn bản chưa nghe nói qua.
Trứng Vàng một bộ chuyên gia tình yêu, nói:
"Em yên tâm đi, em đã là em trai anh, anh đây liền giúp em!"
Kỳ thật nói là giúp Hàn Lâm Nhiễm, Trứng Vàng cũng có tư tâm riêng, là bởi vì quạ đen Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thích nhất chính là khoai lang nướng, mà không phải Trứng Vàng, Trứng Vàng rất không vừa lòng.
Cho nên nếu nó cùng em trai mới thân thiết một chút, có thể khiến Tiểu Hắc ghen.
Đến lúc đó Tiểu Hắc liền biết Trứng Vàng đại ca đây có bao nhiêu tốt, nhất định sẽ quỳ xuống đất xin tha, khóc lóc cầu xin liếc mắt nhìn một cái.
Trứng Vàng tưởng tượng như vậy, ôi cảm thấy thật sảng khoái a.
Hai đứa chơi đến buổi chiều mới về nhà ăn cơm, bụng đều đói chịu không được.
Hai con khỉ bùn giống nhau đã trở về nhà, Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc mắt giật kinh hoàng.
Mắt giật là vì Thương Khâu.
Thương Khâu có thói ở sạch, Trứng Vàng cùng Hàn Lâm Nhiễm lại dơ hề hề đứng ở trên thảm đắt tiền nhà bọn họ.
Trong mắt Thương Khâu thiếu chút nữa phun lửa.
Tạ Nhất chạy nhanh qua, nói Trứng Vàng cùng Hàn Lâm Nhiễm đi tắm rửa.
"Lâm Nhiễm biết dùng máy nước nóng không?"
Hàn Lâm Nhiễm không biết dùng máy nước nóng.
Ngày hôm qua không tắm rửa, bởi vì suốt đêm xem hoạt hình, bất tri bất giác liền trời đã sáng, chưa kịp tắm rửa.
Hàn Lâm Nhiễm lắc lắc đầu, Trứng Vàng lập tức giơ tay mũm mĩm nói:
"Ba ba! Con biết! Con biết, con sẽ dạy em trai!"
Trứng Vàng nói, lôi kéo Hàn Lâm Nhiễm liền phải tiến vào phòng tắm, còn thực khiêu khích ném cho Hắc Phần ánh mắt xem thường.
Hắc Phần tuy rằng lãnh khốc mặt than, nhưng là cái loại không giấu được nội tâm.
Thấy Trứng Vàng vẻ mặt khiêu khích, Hắc Phần cũng là vẻ mặt phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn Trứng Vàng.
Trứng Vàng càng cao hứng, còn nhảy lên hôn má Hàn Lâm Nhiễm một chút, bất quá hôn một miệng bùn.
"Phi phi phi! Ôi! Em thật hôi a! Còn đều là đất!"
Hàn Lâm Nhiễm cũng không biết chính mình bị Trứng Vàng đùa giỡn, vội vàng xoa xoa mặt, nói:
"Thật dơ."
Trứng Vàng nói:
"Vậy mau đi tắm rửa đi!"
Nói liền chuẩn bị đi tắm rửa, Trứng Vàng lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Hắc.
Kết quả Tiểu Hắc một chút ghen cũng không có, hoàn toàn không giống Hắc Phần tỏ vẻ rõ ràng.
Tiểu Hắc đuổi theo Tạ Nhất nói:
"Buổi chiều có nướng khoai không?"
Trứng Vàng:
"......"
Tức chết bổn Trứng Trứng mà!
Trứng Vàng cùng Hàn Lâm Nhiễm đi tắm rửa, kết quả biến thành "hiện trường vụ án".
Nước đầy phòng tắm, muốn tràn cả ra ngoài, còn làm cho nơi nơi đều là bùn đất, dơ hề hề.
Trước khi Thương Khâu muốn giết người, Tạ Nhất chạy nhanh qua cứu trợ, đem Trứng Vàng bế lên đánh hai cái vào mông thịt.
Trứng Vàng giãy giụa đá đá chân ngắn, nói:
"Đừng đánh mông con! Em trai còn ở đây đó!"
Tạ Nhất bị chọc cười, nói:
"Vậy con ngoan ngoãn đi.
Nhìn xem em trai đều ngoan hơn con."
Lúc này Tiểu Mao Mao đang ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, dựa vào trong ngực Lương Khí.
Lương Khí đang ở lột quả cam cho cho Tiểu Mao Mao ăn.
So với Trứng Vàng mà nói, Tiểu Mao Mao đúng là tiểu thiên sứ.
Náo loạn một hồi, Trứng Vàng cùng Hàn Lâm Nhiễm tắm xong, ra tới đã đến giờ ăn cơm chiều.
Mọi người vây quanh bàn ăn, Trứng Vàng còn cố ý chọc giận Hắc Phần, gắp một con tôm đưa đến trước mặt Hàn Lâm Nhiễm, nói:
"A....!Tiểu Nhiễm Nhiễm, há mồm, anh đút em ăn!"
Hàn Lâm Nhiễm mê mang nhìn, bất quá vẫn là mở miệng cho Trứng Vàng đút tôm.
Bên cạnh, Hắc Phần tức no rồi, đứng lên nói:
"Tôi ăn no."
Hắn nói, trở về phòng mình.
Hàn Lâm Nhiễm vừa định đuổi theo, Trứng Vàng liền ngăn cản, làm mặt quỷ nói:
"Đừng theo đừng theo, hiệu quả vừa vặn tốt, không ngừng cố gắng!"
Hàn Lâm Nhiễm có điểm không xác định, vẫn là gật gật đầu.
Trứng Vàng đang đắc ý, kết quả bên cạnh Tiểu Hắc cũng không ăn giấm, mà cầm chén chạy đến phòng bếp lấy thêm một chén cơm......
Trứng Vàng:
"......"
Tức chết bổn Trứng Trứng mà!
Ăn xong, Trứng Vàng để Hàn Lâm Nhiễm về phòng xem tiểu thuyết, còn bản thân liền đi theo Tiểu Hắc vào phòng ngủ.
Tiểu Hắc đang tìm đồ ăn vặt ăn, mở ra một bao khoai lát, liền nghe được tiếng động phía sau.
"Hù!"
Sau lưng có gió, quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Trứng Vàng.
Hơn nữa Trứng Vàng đã biến thành "chiến đấu hình", đột nhiên liền biến thành bộ dạng thành niên cao lớn.
Tiểu Hắc quạ đen hoảng sợ, thấy Trứng Vàng nhìn chằm chằm mình, liền nói:
"Em......!Em cũng muốn ăn khoai lát? Bất quá chỉ có vị hồng hấp, em hình như thích nguyên vị?"
Trứng Vàng liền đoạt khoai lát, ném ở một bên, Tiểu Hắc nói:
"Em làm gì?"
Trứng Vàng hùng hổ nói:
"Làm anh!"
Hắn nói xong, khiêng Tiểu Hắc lên.
Tiểu Hắc phát ngốc.
Trứng Vàng biến thành bộ dạng người lớn, khí thế không bình thường, đặc biệt hung mãnh, trên mặt mang theo tàn nhẫn.
Trứng Vàng làm Tiểu Hắc tức khắc có chút tim đập nhanh hơn......
Ở thời điểm Trứng Vàng ném Tiểu Hắc lên giường hùng hổ muốn xuất trận, bỗng dưng...
"Phụt!!"
Chiến đấu hình duy trì không được nhiều thời gian, đột nhiên liền rút nhỏ.
"Ai u!"
"Bịch!"
Bởi vì đột nhiên thu nhỏ, Trứng Vàng từ trên người Tiểu Hắc trượt xuống lăn lóc trên sàn nhà, bị va chạm cho đầu váng mắt hoa.
Tiểu Hắc quạ đen:
"......"
Tạ Nhất trước xin nghỉ phép dài ngày, đã lâu cũng chưa đi làm, hiện tại rốt cuộc trở về quỹ đạo cũ, liền đi làm.
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền thật lâu chưa thấy qua Tạ Nhất, thấy Tạ Nhất tới công ty, chạy nhanh hỏi han ân cần một phen HunhHn786.
Tạ Nhất hiện tại tình huống cũng không tệ lắm, chỉ cần không chịu kích thích lớn liền không thành vấn đề, thuốc bất tử vẫn là có chút trợ giúp.
Tạ Nhất trở về công ty, tức khắc có chút ngốc, văn phòng thế nhưng nhiều thêm một bình phong cực lớn, nghe nói là trưởng phòng bố trí.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Cái......!Cái này làm gì?"
Bình phong đặt ở cửa văn phòng, liền chặn hết tầm mắt.
Người bên ngoài tiến vào, đầu tiên nhìn thấy là bình phong, như vậy liền không thể liếc mắt một cái nhìn hết tình huống trong văn phòng.
Trần Tư cười nói:
"Anh không biết chứ, trưởng phòng tự mình xuất tiền túi mua tới.
Nghe nói là vì ứng phó đội đột kích kiểm tra.
Dù sao dùng tốt, lãnh đạo từ cửa đi vòng qua, không bao giờ nhìn thấy nhân viên chơi game."
Tạ Nhất:
"......"
Trưởng phòng cũng thật là dụng tâm lương khổ a!
Tạ Nhất ngồi vào chỗ ngồi.
Bởi vì Tạ Nhất vừa trở về, trưởng phòng tới, còn cùng Tạ Nhất chào hỏi.
"Tạ Nhất, thế nào? Thân thể đã khỏe hoàn toàn chưa?"
Cấp trên trực tiếp của Tạ Nhất từ khi vào công ty đến nay là vị trưởng phòng này.
Trưởng phòng ước chừng 50 tuổi, đầu trọc, vẻ mặt hiền lành, luôn là cười tủm tỉm.
Ngày thường không phải quá nghiêm khắc với cấp dưới, cho nên các đồng nghiệp đều cảm thấy trưởng phòng là người khá tốt.
Trưởng phòng họ Hồng.
Hồng trưởng phòng hỏi thăm bệnh tình của Tạ Nhất, liền về chỗ của mình.
Hôm nay kỳ thật không có đơn hàng nào, cho nên thực thanh nhàn.
Hơn nữa Trần Tư cũng biết Tạ Nhất thân thể không tốt, cho nên cố ý không đưa công việc cho Tạ Nhất.
Nhiệm vụ Tạ Nhất chính là ngồi nhắn tin trò chuyện cùng Thương Khâu.
Tạ Nhất bởi vì nhàm chán, liền đổ bộ QQ, cùng Thương Khâu nói chuyện phiếm.
Tạ Nhất: Anh đậu xe xong rồi?
Thương Khâu: Ừ, đã đến văn phòng!
Thương Khâu: Thân thể thoải mái không? Dù sao đêm qua, em quá nhiệt tình.
Tạ Nhất:
......
Tạ Nhất tức khắc có điểm mặt đỏ, nghĩ đến mình uống nước nói thật.
Thứ nước kia thật sự không muốn uống nữa.
Mạnh Bà không thể đem nước nói thật cất kỹ, âm tào địa phủ đều là đồ tham ăn a, cả nước nói thật cũng lấy đi uống!
Thương Khâu: Đừng làm quá mệt!
Tạ Nhất: Em biết, hiện tại cũng chưa có công tác, thực nhàm chán!
Thương Khâu: biểu tượng mỉm cười.
Thương Khâu: Giữa trưa anh đi tìm em, muốn đi nơi nào ăn cơm?
Tạ Nhất: Ừm...!Muốn ăn món Nhật, ăn sushi!
Thương Khâu: Không được, hiện tại thân thể không tốt, không thể ăn đồ sống.
Tạ Nhất: biểu tượng khóc thút thít.
Tạ Nhất tìm một cái icon cô gái khóc thút thít đặc biệt đáng yêu, nước mắt lã chã ướt át, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, gửi cho Thương Khâu.
Thương Khâu: Ngoan, đừng gửi biểu tượng này.
Tạ Nhất: biểu tượng khóc thút thít.
Thương Khâu: Làm anh rất muốn khi dễ em.
Tạ Nhất:
"....."
Thiếu chút nữa đã quên, Thương Khâu không phải người bình thường!
Hai người vẫn luôn nói chuyện, dù sao không có việc gì làm.
Thương Khâu phải đi họp, Tạ Nhất liền ở trên máy tính chơi quét mìn, bình quân năm giây chết một lần, cũng thật là nhàm chán.
Tới giờ ăn trưa, Thương Khâu đi tìm Tạ Nhất.
Thương Khâu từ trên lầu xuống dưới, tới cửa văn phòng liền thấy được bình phong lớn, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tạ Nhất nhìn ra cũng không thấy bên ngoài, bị bình phong chặn tầm nhìn, liền dứt khoát đi ra cửa chờ Thương Khâu.
Vòng qua bình phong liền thấy được Thương Khâu, Tạ Nhất vội vàng đi đón.
Tạ Nhất thấy Thương Khâu nhíu mày, nói:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu nhàn nhạt lắc đầu nói:
"Không, không có gì, bình phong là gỗ đào làm ra, hơn nữa có thể để trừ tà."
Hắn nói như vậy, Tạ Nhất tức khắc minh bạch.
Thế nhưng là một bình phong gỗ đào, dùng để trừ tà.
Cũng không phải gỗ đào đặc biệt tốt, mà là gỗ đào đặc biệt già, gỗ đào càng già chính khí càng cao.
Thương Khâu hiện tại chính là quỷ, tuy rằng tu vi không nhỏ, nhưng quỷ đều sợ gỗ đào.
Bởi vì cửa văn phòng có gỗ đào làm bình phong, cho nên tan tầm Tạ Nhất cố ý đi tìm Thương Khâu, không cho Thương Khâu lại đây.
Hai người chuẩn bị lái xe về nhà, nào biết nhận được tin nhắn của Tống Tịch mời bọn họ ra bên ngoài ăn cơm.
Dù sao cũng không có gấp về nhà, Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền tính toán đi một chuyến, khó được Tống Tịch muốn mời khách.
Địa điểm là ở nhà hàng món Tây, vừa lúc tiện đường, Thương Khâu lái xe qua đó.
Tống Tịch cùng Nguyên Phong đã ở trong nhà hàng, bọn họ không đặt phòng riêng, ngồi bàn gần cửa sổ.
Tạ Nhất và Thương Khâu đi đến, Tống Tịch cùng Nguyên Phong thế nhưng đang hôn môi, hai người tựa hồ không thấy được người khác.
Bởi vì chỗ bàn gần cửa sổ có chậu cây che chắn, cho nên người đi ngang qua cũng không chú ý.
Bất quá hai người Tạ Nhất là hướng về phía bọn họ, tự nhiên chú ý.
Tạ Nhất tức khắc có chút ngượng ngùng, cũng không biết nên đi đến hay không.
Thương Khâu dùng sức ho khan một tiếng.
Tống Tịch không thẹn thùng, thập phần thản nhiên, mà Nguyên Phong mặt than, cũng không có thẹn thùng.
Ngược lại là Tạ Nhất thẹn thùng.
Tống Tịch cười nói:
"Đừng đứng, mau ngồi, muốn ăn cái gì?"
Hắn nói, đem menu đưa cho Tạ Nhất.
Tạ Nhất lại trực tiếp đưa cho Thương Khâu.
Dù sao Tạ Nhất không kén ăn, nhưng thật ra Thương Khâu kén ăn, hơn nữa muốn ăn thứ linh tinh, nên dứt khoát để Thương Khâu gọi món.
Nguyên Phong chú ý tới hai người vừa đến, ánh mắt đánh giá, tựa hồ có chút nghi hoặc, thoạt nhìn không quen biết bọn họ.
Tống Tịch cười, cùng Nguyên Phong giới thiệu, nói:
"Đây là bạn tốt nhất của anh, Tạ Nhất."
Nguyên Phong nhìn Tạ Nhất gật gật đầu, bất quá ánh mắt không thân thiện.
Ánh mắt không thân thiện rõ ràng, nguyên nhân là sao?
Đây là bạn tốt của Tống Tịch?
Nguyên Phong có thể cảm giác được Tống Tịch thực để ý Tạ Nhất.
Nguyên Phong nói thẳng:
"Anh thích hắn?"
Mọi người đều sửng sốt.
Tạ Nhất mê mang.
Thương Khâu còn lại là bình dấm muốn nổ mạnh.
Tống Tịch cũng sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
Hắn còn nhớ rõ lúc Nguyên Phong còn bán mạng cho Đại Bồng giáo, phụng mệnh đi bắt Lý Kiệt, Nguyên Phong cũng hỏi có phải hắn thích Tạ Nhất hay không.
Tống Tịch cười.
Tuy rằng Nguyên Phong không nhớ rõ quá khứ, nhưng Nguyên Phong quả nhiên vẫn là Nguyên Phong, phương thức tư duy như cũ, căn bản không có thay đổi.
Tống Tịch cười nói:
"Đừng ghen."
Nguyên Phong lạnh lùng nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất tức khắc cảm giác chính mình thành pháo hôi, áp lực lớn, cười gượng nói:
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bình thường."
Nguyên Phong vẻ mặt không tin.
Tống Tịch cố tình không giải thích, làm cho Nguyên Phong hỏa khí rất lớn.
Bất quá ở trong mắt Tống Tịch, bộ dáng của hắn đặc biệt "đáng yêu", có điểm như là thú cưng giận dỗi.
Nguyên Phong lại nhìn về phía Thương Khâu, không biết hắn là ai.
Tống Tịch rất đơn giản nói:
"Thuận tiện tới ăn cơm."
Thương Khâu:
"......"
Tới ăn ké!
Kỳ thật hôm nay Tống Tịch là tới khoe khoang.
Dù sao Nguyên Phong là trung thành, thật sự là trung thành, đối với Tống Tịch chiếm hữu dục mười phần, hơn nữa phi thường nghe lời.
Bất quá ánh mắt hung ác một chút, Tạ Nhất cảm giác chính mình sắp bị trừng đến xuyên thủng.
Nguyên Phong tu dưỡng mấy ngày, vừa mới có thể thấy ánh nắng.
Bởi vậy Tống Tịch cố ý mang theo Nguyên Phong ra ngoài đi dạo, đồng thời mời Tạ Nhất ăn bữa cơm, cũng coi như là giới thiệu.
Ăn một nửa, Tống Tịch đi toilet, Nguyên Phong cũng đứng lên đi theo, sau đó hai người...!không trở về bàn.
Tạ Nhất ăn no, Thương Khâu thực tự nhiên giơ tay kêu phục vụ.
Phục vụ lập tức lại đây, nói:
"Tiên sinh, có gì trợ giúp sao?"
Thương Khâu nói:
"Có thể mang đồ ngọt lên."
Phục vụ thực mau đem đồ ngọt bưng lên, sau đó Thương Khâu bắt đầu càn quét đồ ngọt.
Chờ hắn quét sạch đồ ngọt, Tống Tịch cùng Nguyên Phong cũng không có trở về.
Tạ Nhất bắt đầu lo lắng.
Tống Tịch sẽ không bị trĩ chứ?
Liền ở ngay lúc này, Tạ Nhất nhận được điện thoại của Tống Tịch.
Còn tưởng rằng bọn họ gặp cái gì phiền toái.
Đối phương lại không phải Tống Tịch, là Nguyên Phong, giọng rất thấp trầm, nói:
"A lô."
Tạ Nhất nói:
"Các người không có việc gì chứ?"
Nguyên Phong nói:
"Không có việc gì, Tống Tịch mệt mỏi, không quay lại được, tôi trước dẫn anh ấy về nhà."
Tạ Nhất:
"......"
Lời này nói có thâm ý khác......
Tạ Nhất dù ngốc cũng nghe ra.
Hai người kia ở toilet làm chuyện tốt, hơn nữa Nguyên Phong còn khoe ra, tuyên bố quyền sở hữu.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thật sự suy nghĩ nhiều rồi, tôi cùng Tống Tịch không có gì!
Nguyên Phong thực mau cúp điện thoại.
Tạ Nhất mới nói:
"Rõ ràng là Tống Tịch mời khách, kết quả bọn họ đi trước, sớm biết vậy không gọi nhiều món."
Thương Khâu cười nói:
"Không sao cả, anh đem hóa đơn gửi cho bọn họ."
Tạ Nhất gật gật đầu, cảm thấy biện pháp này hay, nói:
"Vậy lại đóng gói ba phần macaron đi, mang về trong nhà cho bọn trẻ ăn."
Thương Khâu cảm thấy không tồi.
Bất quá khi đóng gói, hắn muốn bốn phần, hắn cũng muốn ăn thêm một phần.
Thương Khâu xách theo hộp bánh macaron tinh xảo cùng Tạ Nhất chuẩn bị về nhà.
Hai người đi ra khỏi nhà hàng, vừa lúc nhìn thấy có người lại đây, thế nhưng là Hồng trưởng phòng.
Thật là quá trùng hợp.
Hồng trưởng phòng cũng thấy được bọn họ, vội vàng lại đây chào hỏi.
Hai bên khách sáo một chút, Thương Khâu mang theo Tạ Nhất rời đi.
Khi Hồng trưởng phòng từ bên cạnh bọn họ đi qua, không cẩn thận chạm vào Thương Khâu một chút.
Thương Khâu đột nhiên chấn động, hộp bánh macaron lung lay rơi xuống đất.
Tạ Nhất hoảng sợ, kêu lên:
"Thương Khâu!?"
Hồng trưởng phòng cũng hoảng sợ, duỗi tay muốn đỡ Thương Khâu.
Thương Khâu nhanh đứng lên, nói:
"Không có việc gì."
Thương Khâu nhặt hộp bánh trên mặt lên nhìn nhìn, bên trong có mấy cái còn nguyên, bất quá đại đa số đều nát, dù sao macaron quá giòn.
Hai người lên xe, Tạ Nhất nói:
"Anh vừa rồi làm sao vậy?"
Thương Khâu lúc này mới nhíu nhíu mày, nói:
"Không có gì, trên tay Hồng trưởng phòng hẳn là đeo một chuỗi hạt bằng gỗ đào không tồi."
Tạ Nhất kinh ngạc không thôi.
Có thể gây bỏng cho Thương Khâu rồi, bởi vậy Thương Khâu mới đột nhiên buông tay đang cầm hộp bánh.
Thương Khâu khôi phục rất tốt, chỗ bỏng rát đã không có chuyện gì, chỉ là có chút đáng tiếc macaron.
Tạ Nhất trở về đi làm được một tuần, cũng chưa làm gì.
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền ôm đồm tất cả, hết thảy đều phi thường bình thường.
Tạ Nhất mỗi ngày tan tầm liền đi theo Thương Khâu xem nhà.
Thương Khâu chuẩn bị đổi nhà mới, cũng ở gần nhà cũ.
Dù sao quán ăn của Tạ Nhất còn ở đây, không thể dọn đi quá xa.
Kỳ thật cách quán ăn đêm khuya một dãy phố chính là khu người giàu có.
Lúc trước Thương Khâu vốn định ở nơi đó, bất quá bởi vì lúc ấy đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, cho nên không thuê được.
Cuối cùng hắn liền lựa chọn căn hộ sát vách Tạ Nhất.
Lại nói tiếp, đây cũng là rất có duyên.
Nhà mới phải có nhiều phòng ngủ, lại còn phải có phòng cho trẻ con, trang hoàng tốt, thoáng mát.
Nhà bọn họ quá nhiều trẻ con, còn có chưa sinh ra, tỷ như...!Tiểu Đào Tử?
Đào Hoa là lưỡng tính, đang mang thai.
Vệ Anh Hào bắt đầu tìm mua đủ loại đồ dùng cho trẻ con, còn mua một đống...!mâm đựng trái cây.
Tạ Nhất hỏi hắn mua mâm đựng trái cây làm gì? Vệ Anh Hào thực chính nghĩa nói:
"Vạn nhất con trai con gái của tôi sinh ra là quả đào, vậy đặt ở trong mâm đựng trái cây vừa vặn a!"
Đào Hoa:
"......"
Tạ Nhất:
"......"
Quỳ lạy!
Căn hộ mới của Thương Khâu đã hoàn thiện, có thể mua cũng có thể thuê.
Lầu một làm phòng tiếp khách, khoảng 100 mét vuông.
Tạ Nhất phát ngốc.
Mỗi ngày ở nhà đi bộ cũng tiêu hao năng lượng? Làm người giàu có cũng không dễ dàng a......
Đương nhiên cũng có phòng trẻ con cho Đào Hoa.
Phòng ngủ của Tạ Nhất là cái phòng kép, như vậy Thương Khâu ngày thường cũng có thể ở cùng phòng với Tạ Nhất, không cần đi quá xa.
Hơn nữa Thương Khâu còn cải tạo vách tường thành kính trong suốt.
Giường Tạ Nhất đặt cạnh tường kính trong suốt, giường Thương Khâu ở mặt bên kia.
Giường hai người kề ở bên nhau, chỉ ngăn bởi một tấm kính trong suốt.....!Quá cảm thấy thẹn, giống như chơi trò tình thú.
Ngủ cùng giường căn bản không cảm thấy thẹn, hiện tại bộ dáng này, làm người ta rất khó mở miệng a!
Tạ Nhất dọn vào nhà mới xong, liền tiếp nhận công tác.
Hồng trưởng phòng phân cho tổ bọn họ một hợp đồng béo bở.
Nghe nói khách hàng là một người giàu có muốn tổ chức triển lãm tư nhân.
Người giàu có này cất giữ không ít đồ cổ Trung Quốc và Phương Tây.
Các loại tranh của danh họa, còn có tác phẩm điêu khắc vân vân....!Thừa dịp sinh nhật của phu nhân người giàu có này làm cái triển lãm, mời các nhân vật nổi tiếng tới tham quan, cũng nhằm mở rộng quan hệ.
Cứ như vậy, cần thiết kế không gian triển lãm trong biệt thự ở vùng ngoại thành.
Hồng trưởng phòng liền đem nhiệm vụ này phân cho tổ Tạ Nhất, vì bọn