Thương Khâu uống thuốc, cảm giác tốt hơn một chút.
Nhưng bởi vì đã bị thương nặng, cho nên "thọ mệnh" ngắn lại không ít.
Thương Khâu tỉnh lại xong, liền cùng Tạ Nhất trở về nhà.
Tiểu Điểu Điểu đang ở cửa lăn Tiểu Đào Tử chơi, vừa thấy bọn họ vào, lập tức vùng vẫy cánh nhỏ.
Tạ Nhất nhanh đem Tiểu Điểu Điểu ôm ở trong ngực, nói:
"Con không ngoan a, sao còn không đi ngủ, trời sắp sáng."
Tiểu Điểu Điểu rất có tinh thần.
Nhóm trứng trong hộp đã ngủ, Tiểu Điểu Điểu vẻ mặt vẫn tỉnh táo.
Bất quá ba ba bắt đi ngủ, Tiểu Điểu Điểu đành phải lăn Tiểu Đào Tử thả lại mâm đựng trái cây, sau đó tự mình leo lên giường em bé, dùng cánh nhỏ nắm chăn, đắp đàng hoàng ngủ.
Đã là sau nửa đêm, không ngủ được mấy tiếng.
Thương Khâu trở về, lần đầu lười đi tắm rửa, bởi vì không có gì sức lực.
Hắn nằm ngửa ở trên giường, nhìn trần nhà.
Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, nghe thấy Tạ Nhất cùng Tất Bắc nói chuyện, cũng biết chính mình thời gian không nhiều.
Thương Khâu nhắm mắt lại.
Không biết có thể tìm cung Tư Nghệ hay không……
Khi hắn miên man suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra, một trận gió tiến vào.
Thương Khâu mở choàng mắt, bóng đen đã trực tiếp tới mép giường Thương Khâu rồi.
Đối phương vững chắc khóa Thương Khâu trên giường.
Thương Khâu nhìn thấy thế nhưng là Tạ Nhất, hơn nữa Tạ Nhất còn trần truồng.
Thương Khâu vội vàng nói:
"Ngoan, mau đi mặc quần áo, hiện tại thời tiết lạnh."
Tạ Nhất cười, nhướng mày, nắm cằm Thương Khâu, nói:
"Người đẹp, kêu phá yết hầu cũng không ai cứu đâu."
Thương Khâu nheo mắt.
Tạ Nhất cái dạng này, có thể nói là cảnh xuân vô hạn.
Bất quá lời nói lại học đùa giỡn người, thập phần không tốt.
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Không bằng tối nay để em làm đi?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Ngoan, mau trở về ngủ đi.
Em vừa rồi vận dụng linh lực, thân thể đã không khỏe."
Tạ Nhất cười khẽ một tiếng, cúi đầu tới, dựa vào bên tai Thương Khâu, thấp giọng nói:
"Chính là… thân thể nói muốn ăn anh."
Thương Khâu đột nhiên hô hấp thô hơn, ánh mắt cũng thâm trầm…
Tạ Nhất khiêu khích Thương Khâu.
Vốn tưởng rằng thân thể hắn suy yếu, cho nên phương diện kia cũng sẽ suy yếu, nhưng Tạ Nhất lại không nghĩ tới……
Kỳ thật Thương Khâu cũng biết Tạ Nhất là lo lắng cho mình.
Bởi vì Thương Khâu lúc này suy yếu, Tạ Nhất vừa lúc âm khí cường thịnh, cho nên muốn muốn thông qua phương thức giao hợp độ cho hắn một ít.
Thương Khâu ngày hôm sau cảm giác tốt không ít.
Tạ Nhất lại là chỗ nào cũng đau, cơ hồ không rời được giường, ăn vạ lười giường.
Tạ Nhất nhờ mọi người đi hỏi thăm cung Tư Nghệ, mọi người tất nhiên đều thực tận tâm tận lực đi hỏi thăm.
Bất quá kỳ thật không cần đi hỏi thăm, bởi vì bàn tay biết.
Bàn tay nghe nói bọn họ đang tìm cung Tư Nghệ, liền nói:
"Tôi thật ra đã nghe nói qua cái cung này."
Bàn tay trước kia là tướng quân, chiến công lớn lao.
Bất quá sau đó ở trên sa trường bị người chém rớt bàn tay, cho nên biến thành cái dạng này.
Hắn nghe nói qua cung Tư Nghệ, lại còn có gặp qua.
Ở niên đại hắn sống, cung Tư Nghệ chính là bảo vật, liền cất giấu ở hoàng cung.
Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc cảm thấy đáng tin cậy.
Bàn tay nói:
"Vấn đề là lần cuối cùng tôi nhìn thấy trường cung, cũng là mấy trăm năm trước, hiện tại không biết hướng đi."
Tạ Nhất vỗ tay một cái, nói:
Cái này căn bản không phải vấn đề."
Tạ Nhất nói, lập tức đứng lên, nói:
"Đi, chúng ta đi âm tào địa phủ."
Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn là đi theo Tạ Nhất, chuẩn bị đi âm tào địa phủ.
Hai người đến âm tào địa phủ thời gian còn sớm, là ban ngày.
Đối với âm tào địa phủ mà nói, ban ngày là thời gian ngủ, giống đêm khuya của người bình thường.
Tất Bắc lại tăng ca, lúc này vừa mới tiến vào mộng đẹp, liền nghe âm thanh gõ cửa phòng, còn tưởng rằng nằm mơ.
Kết quả Hắc Bạch Vô Thường tới, nói:
"Đại nhân, Tạ Nhất cùng Thương Khâu tới, nói là muốn tìm đại nhân."
Tất Bắc vừa nghe Thương Khâu tới, nhanh ngồi dậy mặc chỉnh tề chạy ra.
Đó chẳng phải là lãnh đạo trực tiếp tới sao?
Tạ Nhất cùng Thương Khâu đã ở phòng khách chờ.
Tất Bắc chạy ra, nói:
"Hai vị tổ tông là có chuyện gì? Việc trường cung tôi còn chưa có tra được."
Tạ Nhất phất tay, nói:
"Không cần tra xét, tôi đã có manh mối."
Tất Bắc vội vàng nói:
"Ở nơi nào?"
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Ở mấy trăm năm trước."
Tất Bắc:
"……"
Rốt cuộc biết bọn họ vì cái gì muốn tới tìm mình!
Tất Bắc nhanh gọi Mạnh Bà tới.
Lần trước Tạ Nhất cùng Thương Khâu thông qua lục đạo về quá khứ, tìm được Đào Mộc Bổng mang theo trở về.
Dựa theo phương pháp như vậy, bọn họ cũng có thể đi đem trường cung Tư Nghệ mang về đây.
Vừa lúc, Mạnh Bà đặc biệt ân cần, nói:
"Tôi vừa cải tiến thiết bị, đã không cần dùng trâm cài mẫu đơn làm nút khởi động nữa."
Tạ Nhất nghe, tức khắc nói:
"Vậy thật tốt quá, dùng cái gì?"
Mạnh Bà lập tức từ túi Chanel lấy ra hai đồ vật giao cho Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
Tạ Nhất mở ra lòng bàn tay……
Bao cao su?
Đừng thấy Tạ Nhất gần đây tương đối phóng khoáng, nhưng là trong giới hạn đối đãi Thương Khâu.
Vừa thấy vật trong lòng bàn tay, Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ lên.
Thương Khâu ho khan một tiếng, nói:
"Đừng đùa."
Mạnh Bà ủy khuất, nói:
"Thật không đùa.
Nhìn đi, thứ này nhỏ, thuận tiện cất giấu, tránh bị dòm ngó.
Hơn nữa đây là mẫu mỏng nhất đó!"
Tạ Nhất:
"……"
Tất Bắc ho khan một tiếng.
Mạnh Bà nhanh trở về việc chính, nói:
"Các người nhìn cái này, chỗ nho nhỏ nhô lên.
Đến lúc đó nhảy vào lục đạo, chỉ cần ấn chỗ nhô lên này thì được rồi."
Tạ Nhất:
"…"
Quá bẩn!
Mạnh Bà lại nói:
"A đúng rồi, nhảy cho đúng chỗ nha.
Lần trước có người nhảy vào ác quỷ, lần này thật sự đừng nhảy vào súc sinh.
Có lỡ như biến thành heo, còn phải tìm Đường Tăng tới điểm hóa các người."
Tạ Nhất:
"……"
Đã không gì để nói, cảm giác âm tào địa phủ đều là kẻ dở hơi.
Tạ Nhất nói:
"Được rồi, nhanh đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Mạnh Bà nói:
"Đừng ném mất nút khởi động nha.
Đi cùng tôi."
Mọi người tới chỗ lần trước, sáu cái xoáy nước không ngừng xoay tròn.
Bởi vì là ban ngày, không có người đến đầu thai, bọn họ không cần xếp hàng, trực tiếp liền có thể "nhảy sông".
Tất Bắc nói:
"Gần đây gió lớn, xoáy nước tương đối nhanh, các người nhảy cho đúng."
Tạ Nhất phất tay nói:
"Yên tâm đi, nhân đạo cùng súc sinh xa như vậy, không có việc gì đâu."
Thương Khâu bởi vì thân thể có chút suy yếu, cho nên Tạ Nhất không yên tâm hắn.
Hơn nữa lần trước Thương Khâu nhảy sai rồi, cho nên Tạ Nhất để hắn nhảy trước.
Thương Khâu nắm nút khởi động, thực mau nhảy vào nhân đạo.
Thực chuẩn, không có sai, nháy mắt biến mất không thấy.
Tạ Nhất vừa thấy, liền yên tâm, vì thế cũng chuẩn bị nhảy sông.
"Ùm!!"
Tạ Nhất nhảy xuống, đột nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa.
Không biết có phải tối hôm qua hai người "quá sung" hay không, cho nên Tạ Nhất có chút suy yếu, đầu choáng váng, lệch về một bên…
Mạnh Bà đột nhiên bưng kín hai mắt của mình, nói:
"Trời ơi! Tạ Nhất nhảy vào súc sinh!"
Tất Bắc giơ tay vuốt mặt, nói:
"Tôi không kịp nhìn."
Tạ Nhất cảm giác xoáy nước đặc biệt chảy xiết, căn bản không biết chính mình nhảy sai.
Sau khi tiến vào xoáy nước, Tạ Nhất nhanh ấn xuống nút khởi động.
"Vèo!!!"
Một chút, bốn phía bắt đầu biến hóa, Tạ Nhất bị xoay tròn đến choáng váng hoa mắt, thiếu chút nữa nôn ói.
Đột nhiên chìm vào trong tối đen, tức khắc hôn mê bất tỉnh.
Tạ Nhất cảm giác choáng váng, giống như nằm ở một chỗ lạnh lẽo, trở mình đụng vào cái gì đó lạnh như băng.
Tạ Nhất mở mắt thấy thế nhưng là một cái……
Lồng thật lớn?!
Tạ Nhất ngây ra.
Bị giam? Vì sao mình nhảy vào vòng xoáy luân hồi lại xuất hiện ở trong lồng?
Một cái lồng sắt thật lớn, Tạ Nhất bị nhốt ở bên trong.
Tạ Nhất vừa động, thế nhưng còn nghe thấy âm thanh như lục lạc.
Hình như tiếng lục lạc là từ cổ phát ra!
Liền ở ngay lúc này, tựa hồ có tiếng đẩy cửa.
Nhưng âm thanh kia lớn vô cùng, giống như phóng đại rất nhiều lần so với bình thường.
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy có người đi vào.
Người khổng lồ!
Người nọ mặc trang phục cổ trang, thoạt nhìn như là đạo sĩ, hơn bốn mười tuổi, mặt có nhiều nếp nhăn.
Vẻ mặt háo sắc tham lam, lấm la lấm lét vừa thấy liền biết không phải người tốt.
Đạo sĩ đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Nhất, hướng về phía Tạ Nhất.
Hắn tới gần, Tạ Nhất thấy rõ đúng là người khổng lồ, có thể to lớn như người khổng lồ một mắt trong mấy truyện cổ.
Đạo sĩ tới thật gần lồng sắt, tỉ mỉ quan sát Tạ Nhất.
Tạ Nhất cảm thấy lông cả người dựng lên, muốn mắng người.
Đạo sĩ xoa tay, cười hắc hắc nói:
"Thật là đẹp, thật đẹp! Đúng thật là báu vật! Với dáng vẻ này, thật sự hấp dẫn người khác.
Trên đời có đàn ông nào chống lại được sự hấp dẫn này?"
Tạ Nhất:
"……"
Là nói mình sao? Chẳng lẽ mình xuyên thành hồ ly tinh!?
Tạ Nhất nghĩ như vậy.
Đạo sĩ đã lắc lắc cái lồng nhốt Tạ Nhất.
Tạ Nhất cảm giác chao đảo, nghiêng ngả, thiếu chút nữa va vào chấn song, nhanh dùng tay ổn định.
Khi duỗi tay ra, Tạ Nhất tức khắc thấy được……
Một cái cánh ngắn ngủn, màu vàng!
Cánh?
Đạo sĩ nâng lồng sắt lên, lén la lén lút tựa hồ là ăn trộm, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài mới vừa mưa, trên mặt đất có mấy vũng nước, Tạ Nhất cúi đầu nhìn.
Trong nước phản chiếu hình bóng tuy rằng rất mơ hồ nhưng cũng có thể thấy là một Tiểu Điểu Điểu nhỏ xíu vài cm?
Nếu không phải bởi vì ở cổ đại, Tạ Nhất còn tưởng rằng mình xuyên thành bé con nhà mình đó.
Vừa rồi đạo sĩ kia nói cái gì? Báu vật? Sẽ hấp dẫn đàn ông? Dùng cái gì? Sóng xung kích sao?!
Tạ Nhất dùng cánh nhỏ đỡ lồng sắt, tự nhủ.
Đạo sĩ này ngốc phải không?
Tạ Nhất muốn nói chuyện, kết quả mở miệng chính là "chíp chíp".
Căn bản nói không ra lời, Tạ Nhất đành phải ở trong lồng nhảy tới nhảy lui.
Đạo sĩ hiển nhiên hiểu sai ý, nói:
"Thành thật đi, tao biết mày đã khó nhịn, thực mau liền đem mày dâng lên."
Tạ Nhất:
"……"
Hiểu lầm, hiểu lầm!
Đạo sĩ thoạt nhìn là kẻ ăn trộm, bởi vì một đường lấm la lấm lét, mang theo lồng sắt chạy khỏi thôn trang.
Sau đó hắn tìm một khách điếm đi vào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Nhất muốn chui ra khỏi lồng sắt.
Tiểu Điểu Điểu khẳng định là mập giả tạo, lông tơ bung xòe, kỳ thật không có nhiều thịt.
Tạ Nhất muốn chui qua khe hở, tin tưởng tràn đầy chạy về phía trước.
"Bộp."
Một tiếng va chạm tràn ngập lực đàn hồi.
Tạ Nhất bị mắc kẹt, cảm thấy "mề gà" cũng lòi ra.
Tạ Nhất giãy giụa ở khe hở, dùng sức vặn vẹo, muốn chui ra.
Nhưng không như mong muốn, Tiểu Điểu Điểu này béo thật, đầy thịt, làm như thế nào cũng không chui qua khe hở, quả thực dày vò.
Tạ Nhất lại vặn vẹo về phía sau, phí sức của chín trâu hai hổ mới đem thân thể rút ra, ngã ngồi ở trong lồng.
Dùng cánh nhỏ vỗ vỗ cái bụng.
Thế nhưng tròn trịa bất ngờ?!
Tạ Nhất có chút tuyệt vọng, tức khắc nghĩ đến mình chính là Đông Hoàng Thái Nhất, muốn vận dụng linh lực thoát khỏi lồng sắt.
Kết quả Tạ Nhất vận dụng linh lực, đột nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt.
Vòng lục lạc phảng phất là vòng kim cô.
Tạ Nhất thiếu chút nữa nghẹt thở, trợn trắng mắt, cánh nhỏ vùng vẫy.
Tạ Nhất càng là tuyệt vọng không thôi.
Vòng lục lạc này là cái gì? Quá đáng sợ.
Tạ Nhất đang suy nghĩ, đạo sĩ đã đem cái lồng vào phòng khách điếm, sau đó đặt ở trên bàn.
Tạ Nhất bị chấn động đến ngã lăn ở trong lồng.
Đạo sĩ cười ha ha, nói:
"Thật tốt quá! Có được báu vật lại chẳng phí công phu.
Sư đệ thật ngu xuẩn, thế nhưng nhốt một báu vật.
Mình chỉ cần đem nó hiến cho Nhiếp Chính Vương, thăng quan tiến chức rất nhanh liền sẽ tới!!"
Tạ Nhất nhìn đạo sĩ cười to.
Đạo sĩ cười, đầy miệng răng vàng, thật sự rất giống quỷ.
Miệng đạo sĩ rất to, Tạ Nhất nhỏ như vậy, sợ hãi nhanh dùng cánh nhỏ che lại cái mũi của mình.
Mùi quá hôi!
Đạo sĩ nhìn lồng sắt, nói:
"Tiểu yêu tinh hãy nghe cho kỹ, tao biết mày là yêu quái dụ dỗ đàn ông giỏi nhất."
Tạ Nhất lập tức nói:
"Chíp chíp chíp……"
Mẹ nó lầm rồi, tôi là chim!
Bất quá Tạ Nhất mở miệng đều là chíp chíp, phỏng chừng đạo sĩ nghe không hiểu.
Đạo sĩ lại nói:
"Tốt tốt tốt, thật là cực phẩm, âm thanh này quả nhiên êm tai, giống như chim họa mi, kêu trên giường sẽ càng thêm êm tai."
Tạ Nhất:
"…… chíp chíp!"
Chú hay thì có!
Đạo sĩ cười nói:
"Trên cổ mày chính là bảo vật môn phái tao, Chuông Phục Quỷ.
Nếu không muốn chịu khổ liền làm theo lời tao nói."
Tạ Nhất vẻ mặt nhìn kẻ ngu, nhưng mà đạo sĩ cũng không có để ý.
Đạo sĩ lại nói:
"Tao bất quá muốn thăng quan tiến chức mà thôi.
Mỗi ngày ở đạo quan tu luyện, đi trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, nghèo đến không xu dính túi.
Tao sống như vậy đã đủ rồi! Tao muốn có tiền! Muốn làm quan! Mà tiểu yêu tinh mày không phải thích Tinh Nguyên sao, chúng ta có thể hợp tác, đôi bên cùng có lợi!"
Tạ Nhất:
"Chíp chíp chíp..."
Đó là chuyện của chú……
Đạo sĩ nghe không hiểu tiếng chim, cười nói:
"Tao liền biết mày sẽ phối hợp."
Tạ Nhất:
"Chíp chíp chíp...!"
Đừng có tự quyết định!
Đạo sĩ cười nói:
"Tao đã hối lộ quản gia phủ Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương rất háo sắc, trong nhà người đẹp vô số.
Nhưng tao tin tưởng, mày khẳng định so với bọn họ xuất sắc hơn.
Chờ tao đem mày hiến cho Nhiếp Chính Vương, mày dùng hết thủ đoạn quyến rũ Nhiếp Chính Vương, khiến hắn độc sủng mày.
Đến lúc đó nói tốt vài lời về tao, để Nhiếp Chính Vương ban cho tao một chức quan, không cần ở đạo quan chờ chết!"
Tạ Nhất:
"Chíp chíp..."
Chú ơi, tôi là một con chim, không phải hồ ly tinh! Tỉnh táo đi!
Tạ Nhất bất đắc dĩ ngồi ở trong lồng sắt, nhìn đạo sĩ một mình mặc sức tưởng tượng tương lai, trong ánh mắt đều là tham lam.
Đạo sĩ chuyển đề tài, nói:
"Được rồi, hiện tại biến thành hình người cho tao xem."
Tạ Nhất cũng muốn biến thành hình người.
Bất quá vòng lục lạc trên cổ không cho vận dụng linh lực.
Đạo sĩ mở lồng sắt, đem Tạ Nhất ra, đặt lên bàn, nói:
"Mày không cần lo lắng, cũng đừng nghĩ chạy trốn, vòng Chuông Phục Quỷ rất lợi hại.
Nếu không nghe lời tao nói, sẽ khiến cho mày muốn sống không được muốn chết không xong!"
Tạ Nhất trợn trắng.
Bất quá bởi vì đôi mắt quá nhỏ, cho nên đạo sĩ không nhìn thấy.
Đạo sĩ niệm chú, Tạ Nhất không biết là chú gì, bỏ được khống chế của Chuông Phục Quỷ.
Hắn nói:
"Nhanh lên, biến thành hình người cho tao xem."
Tạ Nhất lại trợn trắng, cũng muốn thử xem chính mình linh lực thế nào.
"Bùm!!!"
Một vòng hào quang tỏa ra.
Con chim nhỏ trên bàn nháy mắt liền biến mất không thấy, thay thế chính là một thanh niên trẻ tuổi.
Tạ Nhất bỗng nhiên biến thành hình người, mặc bộ quần áo màu trắng viền vàng, tóc dài buộc cao, khoác áo choàng dài.
Hai hàng lông mày cùng khóe mắt hơi nhếch lên, trông có vẻ lạnh lùng cao quý.
Đạo sĩ vừa thấy, tức khắc vỗ tay nói:
"Tốt tốt tốt, thật là đẹp mắt!"
Tạ Nhất quay đầu nhìn gương đồng xem bộ dạng của chính mình.
Vẫn diện mạo cũ, bất quá là tóc dài, hơn nữa trang phục này cũng đã lâu, là trang phục của Đông Hoàng Thái Nhất.
Đạo sĩ thoạt nhìn thực hưng phấn, nói:
"Không hổ là yêu tinh đệ nhất! Thật là đẹp mắt.
Nhiếp Chính Vương háo sắc như vậy, như thế này tuyệt đối có thể chiếm được trái tim của hắn."
Tạ Nhất:
"……"
Đạo sĩ lại nói:
"Nhớ rõ, nói Nhiếp Chính Vương cho tao làm quan.
Đừng tưởng rằng mình theo Nhiếp Chính Vương, liền có thể thoát khỏi tao.
Chỉ cần còn Chuông Phục Quỷ, mày vĩnh viễn đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay tao!"
Đạo sĩ vẫn luôn tự quyết định.
Tạ Nhất muốn mở miệng, đạo sĩ đã niệm chú, Chuông Phục Quỷ lại phát huy tác dụng siết chặt, bức ép Tạ Nhất trở về hình dáng chim nhỏ.
Tạ Nhất thiếu chút nữa bị ngạt thở chết.
Nháy mắt trên người chợt lóe sáng, đột nhiên khôi phục hình dáng chim nhỏ.
"Bịch!"
Chim nhỏ rơi trên bàn.
Đạo sĩ nhặt Tạ Nhất lên, ném vào lồng, sau đó liền cằm lồng sắt, chuẩn bị xuất phát.
Tạ Nhất ở trong lồng lúc tỉnh lúc mê, chờ tỉnh táo một chút đã bị đạo sĩ đưa tới cửa phủ Nhiếp Chính Vương.
Đạo sĩ đem vải phủ lên lồng sắt.
Tạ Nhất hiện tại cũng không thể dùng linh lực, đều là do lục lạc đáng chết kia, cũng không thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể nghe được đạo sĩ nói:
"Vị đại nhân này, làm phiền ngài thông báo một tiếng.
Bần đạo Thanh Huyền, thỉnh cầu gặp mặt Nhiếp Chính Vương."
Người giữ cửa nói:
"A, ông chính là đạo sĩ kia, mau tiến vào đi, quản gia chờ thật lâu rồi.
Tới dâng mỹ nữ cho Vương gia sao?"
Tạ Nhất:
"Chíp chíp chíp..."
Mỹ nữ cái đầu mấy người……
Đạo sĩ cười nói:
"Cũng không phải nữ tử."
Người giữ cửa tỏ ra hiểu biết nói:
"Là một luyến đồng, ông yên tâm Vương gia không kiêng kỵ."
Tạ Nhất:
"……"
Vương gia các người có bệnh hay không?
Người giữ cửa dẫn đạo sĩ đi vào, qua một một đoạn đường rất dài đến gặp quản gia.
Quản gia nói:
"Vương gia đã tiến cung, hiện giờ hoàng đế tuổi nhỏ, Vương gia chính là Nhiếp Chính Vương, chuyện gì không phải Vương gia giải quyết? Buổi tối mới trở về."
Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quản gia lại nói
"Mang người đến rồi sao?"
Đạo sĩ vội vàng nói:
"Đã mang đến, đã mang đến! Đại nhân ngài yên tâm đi, tuyệt đối có thể làm Vương gia mắt sáng ngời.
Đến lúc đó đại nhân ngài có thể thăng chức rất nhanh, ngàn vạn lần đừng quên bần đạo."
Quản gia cười cười, nói:
"Nhất định, nhất định."
Quản gia nói, dừng một chút lại nói:
"Trong chốc lát đem người vào phòng ngủ Vương gia, chờ Vương gia từ trong cung trở về hưởng dụng."
Đạo sĩ nói:
"Phải phải phải, nhất định nhất định!"
Tạ Nhất nghe bọn họ nói chuyện, muốn chạy trốn.
Bất quá Tạ Nhất đã thử qua nhưng thất bại.
Bởi vì chim nhỏ này quá béo! Đúng, quá béo, cả người đều là thịt.
Hơn nữa không phải mập giả tạo, căn bản chui không lọt khe hở!
Tạ Nhất sử dụng sức của chín trâu hai hổ, cảm giác thân thể đã biến dạng, chỉ chút xíu nữa là có thể đi ra ngoài.
Kết quả lúc này vải che lồng sắt bị xốc lên, vài con mắt nhìn vào.
Tạ Nhất tức khắc da đầu tê rần.
Đạo sĩ nói:
"Giỏi lắm, mày muốn chạy trốn! Thật nên dạy dỗ mày một chút."
Tạ Nhất chưa kịp trốn đi, đã bị đạo sĩ bắt lấy, lại bắt đầu đọc chú.
Chuông Phục Quỷ tựa như vòng kim cô, Tạ Nhất tức khắc bị siết cổ thiếu chút nữa chết.
Cảm giác thiếu oxy, một chút liền hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Tạ Nhất ngất xỉu còn đang suy nghĩ.
Ngàn vạn lần đừng gỡ lục lạc này ra, nếu không đạo sĩ thúi ông nhất định phải chết!
Tạ Nhất mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà, lại thấy mình nằm ở trên giường nệm, Tạ Nhất ngồi dậy nhìn nhìn bốn phía.
Phát hiện mình thế nhưng có tay, mà không phải cánh, tức khắc Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, vội vàng lại sờ sờ mặt cùng cổ.
Thời điểm sờ đến cổ liền đụng lục lạc đáng chết.
Tạ Nhất dùng sức túm túm, lục lạc căn bản không hề hấn gì.
Ở ngay lúc này, thình lình nghe tiếng bước chân đi đến, Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, muốn chạy trốn, liền nghe được quản gia nói:
"Vương gia, Thanh Huyền đạo trưởng Tam Thanh Quan tặng ngài một mỹ nhân, lúc này đang ở trên giường.
Vương gia mệt nhọc một ngày, nên nghỉ ngơi thoải mái."
Vương gia không nói gì, bất quá Tạ Nhất thấy được hai bóng người.
Một người khẳng định là quản gia, một người khác khẳng định chính là Vương gia.
Vương gia thân hình cao lớn.
Xem bóng dáng liền biết cao hơn quản gia một cái đầu.
Tóc dài bộ dạng cường tráng.
Vương gia không nói chuyện, quản gia lại nói.
"Thanh Huyền đạo trưởng đưa tới cho Vương gia nghe nói là tiểu yêu tinh, nhưng đối với con người vô hại.
Đạo trưởng còn sợ tiểu yêu tinh hung hãn, cho nên cố ý cho đeo Chuông Phục Quỷ.
Đạo trưởng còn để lại vài câu khẩu quyết để tiểu yêu tinh đối với Vương gia nói gì nghe nấy."
Tạ Nhất:
"……"
Cái quỷ gì, còn có khẩu quyết?
Tạ Nhất muốn nhân cơ hội chạy trốn, bất quá còn chưa tới cửa, Vương gia đã đẩy cửa đi vào.
Cửa phòng mở ra, Tạ Nhất chỉ có thấy một phần áo choàng màu tím, đã chạy trốn sau cái tủ.
Vương gia từ bên ngoài đi vào, xoay người đóng cửa.
Tạ Nhất không dám hô hấp, không dám ló ra nhìn, chỉ có thể nhìn bóng Vương gia in trên tường.
Bóng dáng rất cao lớn.
Vương gia đi vào, thế nhưng liền thổi tắt ngọn nến.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Tắt đèn càng tốt, trong chốc lát mình có thể chạy đi!
Nghe tiếng bước chân, Vương gia tựa hồ đi đến giường.
Tạ Nhất đang chuẩn bị thừa dịp Vương gia đi đến giường chạy trốn.
Nào biết Vương gia đi vài bước dừng lại, đột nhiên chuyển hướng về phía cái tủ, liền bắt lấy Tạ Nhất.
Tạ Nhất hoảng sợ, căn bản không phản ứng kịp.
Động tác Vương gia rất nhanh, bắt lấy Tạ Nhất, đem người đè ở trên giường.
Tạ Nhất tức khắc ngây ra, vừa định phản kháng, Vương gia đã hôn xuống, đột nhiên ngậm lấy môi Tạ Nhất.
Tạ Nhất sợ tới giật mình, khép lại khớp hàm, nảy sinh ác độc cắn xuống.
Vương gia tựa hồ sớm có tính toán, nắm cằm Tạ Nhất, khiến cho miệng mở ra nổi điên đoạt lấy.
Tạ Nhất mở to hai mắt.
Kỹ thuật hôn của người này cao siêu, đặc biệt quen thuộc những điểm mẫn cảm của Tạ Nhất, làm cho Tạ Nhất run rẩy không thôi.
Là Thương Khâu!
Vương gia nhéo cằm Tạ Nhất, cười, nói:
"Chỉ một lát không thấy, còn muốn cắn người?"
Tạ Nhất nhìn kỹ, thật đúng là Thương Khâu!
Thương Khâu tóc dài buộc cao, mặc một thân trường bào màu tím đẹp đẽ quý giá, vừa tuấn tú vừa phong lưu, còn tản ra khí thế muốn sống chớ lại gần.
Thương Khâu thừa dịp Tạ Nhất chinh lăng, lắc lắc lục lạc trên cổ Tạ Nhất, nói:
"Chú chim nhỏ đáng thương."
Tạ Nhất lúc này mới có phản ứng, vội vàng nói.
"Sao là anh?!"
Thương Khâu cười nói:
"Vậy em nghĩ là ai? Bổn Vương nghe nói có người dâng cho bổn Vương một tiểu yêu tinh, đoán đã biết là em."
Tạ Nhất:
"……"
Thương Khâu chơi cоsplay đến nghiện sao!
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Đạo sĩ còn để lại cho anh hai câu khẩu quyết."
Tạ Nhất cảm thấy da đầu tê rần, nói:
"Khẩu quyết? Có phải khẩu huyết gỡ bỏ lục lạc hay không?"
Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:
"Không có, chỉ có khẩu huyết làm chim nhỏ ngoan ngoãn.
Hắn nói, hôn trán Tạ Nhất một cái.
Tạ Nhất trợn trắng, nói:
"Anh mới ngoan ngoãn."
Thương Khâu nói:
"Không ngoan, bổn Vương muốn trừng phạt chim nhỏ."
Tạ Nhất:
"……"
Thật đúng là chơi nghiện rồi!
Tạ Nhất chỉ thấy môi Thương Khâu khẽ nhúc nhích, cũng không biết nói cái gì.
Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình không thể cử động, như bị đóng đinh ở trên giường, chấn kinh mở to hai mắt.
Thương Khâu lại nói một câu gì đó.
Tạ Nhất tức khắc run lên, cảm giác như có điện chạy trong thân thể.
Tạ Nhất bối rối nói không nên lời là cái cảm giác gì.
Thương Khâu cười nói:
"Chim nhỏ của bổn Vương thật ngoan."
Tạ Nhất nhịn không được hô to:
"Thương Khâu!"
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Gọi Vương gia."
Tạ Nhất:
"……"
Thương Khâu đại yêu tinh!
Nhưng mấu chốt Tạ Nhất hiện tại là tiểu yêu tinh, Thương Khâu còn chơi trò lắc chuông.
Tạ Nhất cảm thấy mình sắp điên rồi.
Thương Khâu luôn kích thích, thật chịu nổi sao?
Tạ Nhất cũng không biết mình như thế nào ngủ, hẳn là ngất xỉu.
Vừa mở mắt ra trời đã sáng, Tạ Nhất gối đầu trên cánh tay Thương Khâu, dựa vào trong lòng ngực hắn, hai người thực thân mật HunhHn786.
Tạ Nhất vừa cử động, liền nghe được tiếng lục lạc trên cổ, liền nhớ tới sự tình đêm qua, tức khắc mặt đỏ bừng.
Thương Khâu đã tỉnh, nói:
"Chim nhỏ của bổn Vương dậy rồi."
Tạ Nhất:
"……"
Tạ Nhất thiếu chút nữa nhảy lên đánh hắn.
Bất quá bởi vì nhức mỏi, chỉ có thể từ bỏ.
Thương Khâu xoa bóp cho Tạ Nhất, cười nói:
"Chỉ đùa một chút thôi."
Hắn nói, đột nhiên che lại miệng mình, ho khan lên, ho còn rất nhiều.
Tạ Nhất nhanh đỡ Thương Khâu, nói:
"Anh làm sao vậy?"
Thương Khâu lắc đầu, nói:
"Không có việc gì, chỉ là Vương gia này thân thể có chút suy yếu."
Tạ Nhất:
"……"
Trợn mắt nói dối.
Thân thể yếu mà ngày hôm qua còn đại chiến 300 hiệp.
Lừa đảo sao!?
Vương gia vốn ốm yếu, nhưng mà Thương Khâu thân hình cao lớn, thoạt nhìn không có ốm yếu.
Tạ Nhất nhức mỏi, căn bản không muốn rời giường.
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Vậy em nghỉ ngơi thêm một lát."
Tạ Nhất trừng hắn một cái, nói:
"Vậy anh hiện tại là Vương gia, chẳng phải là có thể tùy tiện vào cung.
Trong cung có thấy cung Tư Nghệ hay không?"
Thương Khâu nói:
"Ngày hôm qua anh đã tiến cung, bất quá không có thấy, trong chốc lát anh lại đi hỏi thăm."
Tạ Nhất gật gật đầu, nghĩ thầm.
Thương Khâu là Vương gia, cũng tiện một chút!
Tức khắc Tạ Nhất nghĩ tới cái gì, lập tức nói:
"Còn nữa! Cái lục lạc này!! Anh mau tìm đạo sĩ đáng chết kia hỏi làm như thế nào cởi ra."
Thương Khâu cười, nói
"Kỳ thật anh cảm thấy rất tốt, chim nhỏ ngày hôm qua rất ngoan."
Tạ Nhất xù lông nhào qua, nói:
"Anh tin em cắn chết anh hay không!"
Thương Khâu cười tủm tỉm ôm Tạ Nhất, nói:
"Dùng cái gì? Cắn chết anh như ngày hôm qua."
Tạ Nhất:
"……"
Người không biết xấu hổ nhất thiên hạ.
Thương Khâu đã là vô địch!
Tạ Nhất cảm giác một vạn năm cũng không ai đuổi kịp Thương Khâu.
Tuyệt vọng, muốn khóc……
Thương Khâu dỗ dành Tạ Nhất, nói:
"Được rồi, được rồi, một lát anh liền đi hỏi."
Lúc này có người gõ cửa, quản gia ở bên ngoài, nói:
"Vương gia, trong cung cho mời."
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:
"Chuyện gì?"
Quản gia vừa nghe, liền cười nói:
"Là… Thái Hậu