Hôm nay là sinh nhật Liêm Thần An.
Liêm Vũ từ sớm đã chuẩn bị quà, là một cái cà vạt Liêm Vũ tự mình đi chọn lựa.
Đừng nhìn chỉ là một cái cà vạt, nhưng kỳ thật hắn bỏ rất nhiều tâm tư.
Trừ tặng quà, Liêm Vũ còn muốn cho Liêm Thần An một kinh hỉ.
Tuy rằng Liêm Vũ chỉ là người máy, hoàn toàn không biết kinh hỉ, bất quá hắn muốn thử xem xem.
Kỳ thật kinh hỉ cũng rất đơn giản, chính là đặt mấy món ngon từ quán ăn đêm khuya của Tạ Nhất.
Buổi tối sẽ bày một bàn tiệc chúc mừng Liêm tiên sinh.
Liêm Vũ là trợ lý của Liêm tiên sinh cho nên hoàn toàn nắm rõ lịch trình của Liêm tiên sinh.
Liêm tiên sinh hôm nay không có nhiều việc, nhưng đã quên là ngày sinh nhật của mình.
Liêm Vũ bận việc một ngày.
Thấy sắp đến buổi tối, Liêm Vũ tựa hồ có chút khẩn trương.
Bởi vì là một người máy, kỳ thật hắn rất ít làm loại chuyện này, vẫn luôn là Liêm tiên sinh nói hắn làm gì, hắn liền làm cái đó.
Sắp đến giờ đưa thức ăn, Liêm Vũ thu dọn văn phòng một chút, nói:
"Tiên sinh muốn ăn bữa tối lúc nào.
Nếu không còn gì, ngài......"
Hắn nói còn chưa xong, chuông điện thoại di động của Liêm Thần An liền vang lên.
Liêm Thần An có chút mỏi mệt xoa xoa trán, sau đó tiếp điện thoại.
Liêm Vũ nghe được giọng phụ nữ.
Người kia giọng có chút cao, cho nên hắn nhận ra được là nữ.
Liêm Thần An cười có chút giả tạo, nói:
"Chào Khổng tiểu thư."
Hai người nói chuyện một hồi, Liêm Thần An nhìn nhìn đồng hồ, nhíu nhíu mày, nói:
"Hiện tại sao...!Được, vậy trong chốc lát gặp."
Liêm Vũ không nghe rõ nội dung bọn họ cụ thể nói cái gì, nhưng Khổng tiểu thư tựa hồ mời Liêm Thần An ra ngoài.
Thời gian này hiển nhiên là cùng nhau ăn bữa tối.
Liêm Thần An treo điện thoại, nói:
"Tiểu Vũ, lấy áo khoác."
"Dạ, tiên sinh."
Liêm Vũ nhanh đi lấy áo khoác lại đây.
Liêm Thần An nhìn gương đem cà vạt sửa sang lại.
Liêm Vũ cầm áo khoác tiến vào, trong lòng có chút quái quái, vì thế cúi đầu nói:
"Tiên sinh, Khổng tiểu thư...!có phải đối với tiên sinh......"
Liêm Thần An sửng sốt, ngay sau đó cười quay đầu, nói:
"Hử? Thật là khó có được, Tiểu Vũ thế nhưng còn có thể nhìn ra mấy thứ này."
Chính xác Liêm Vũ là người máy.
Tuy rằng trong đầu chỉ có dữ liệu, cho nên chuyện tình cảm cũng không phải hắn có thể lý giải.
Liêm Thần An nửa nói giỡn, mặc vào áo khoác, liền nói:
"Cậu đi lấy xe, thời gian có chút gấp."
"Dạ......!Tiên sinh."
Liêm Vũ không nói cái gì, trực tiếp ra khỏi văn phòng.
Hắn đang đợi thang máy, vừa lúc gặp Tạ Nhất cùng Thương Khâu đưa thức ăn tới.
Tạ Nhất cười nói:
"Hả? Ngửi được mùi hương ra đây sao? Chờ không kịp?"
Liêm Vũ trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là cung kính nói:
"Thật ngượng ngùng Tạ tiên sinh.
Tiên sinh có hẹn ra ngoài xã giao, cho nên mấy thứ này...!có lẽ không dùng tới."
Tạ Nhất lắp bắp.
Đừng nhìn Liêm Vũ trên mặt không có biến hóa, bất quá Liêm Vũ có sợi lông chim vàng, Tạ Nhất tựa hồ có thể cảm giác được tâm tình hắn dao động.
Đặc biệt hiện tại Tạ Nhất đã khôi phục chân thân, linh lực chính là không thể khinh thường.
Mắt Liêm Vũ lóe ánh vàng kim nhè nhẹ, lộ ẩn nhẫn ở bên trong.
Tạ Nhất nhìn nhìn cửa văn phòng Liêm Thần An, lại nhìn nhìn Liêm Vũ, nói:
"Không có gì."
Liêm Vũ xin lỗi nói:
"Thật là ngượng ngùng, làm Tạ tiên sinh đi một chuyến mất công."
Tạ Nhất không có giận, ngược lại cười cười, nói:
"Không, không có gì, cũng không tính mất công."
Tạ Nhất thực sảng khoái cùng Thương Khâu xách theo mấy cái hộp lại vào thang máy.
Liêm Vũ cũng đi theo bọn họ vào thang máy, bởi vì hắn muốn đi xuống tầng hầm lấy xe.
Thương Khâu đứng ở bên cạnh Tạ Nhất, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Lại suy nghĩ ý đồ xấu, hả?"
Tạ Nhất lỗ tai bị thổi đến ngứa, rụt rụt cổ, cười nói:
"Cái gì ý đồ xấu, rõ ràng là ý kiến hay."
Tạ Nhất cười có chút thần bí.
Tới tầng trệt, Tạ Nhất cùng Thương Khâu thực mau rời đi, Liêm Vũ tiếp tục xuống tầng hầm.
Bất quá hắn vừa đến bãi đỗ xe, tức khắc cảm giác buồn ngủ, mí mắt thực nặng, giống như muốn dính lại, như thế nào cũng không mở ra được.
Hắn thực sự chịu không nổi, ngã xuống ngủ rồi.
Liêm Vũ chìm vào giấc mộng......
Liêm Thần An sửa sang lại cà vạt.
Liêm Vũ đi rất lâu chưa có gọi điện thoại.
Bởi vì hắn là người tàn tật, chân cẳng không có tiện, trước kia Liêm Vũ lấy xe xong đều sẽ gọi điện thoại, sau đó hắn sẽ xuống lầu ngồi vào xe.
Nhưng thời gian rất lâu, Liêm Vũ thế nhưng chưa gọi điện thoại.
Liêm Thần An di chuyển xe lăn, đột nhiên nhớ tới hôm nay có cái hợp đồng muốn mang về nhà.
Hợp đồng ở trong ngăn kéo bàn làm việc của Liêm Vũ.
Liêm Thần An chuyển xe lăn qua, mở ngăn kéo bàn làm việc Liêm Vũ.
Vừa mở ra, hắn tức khắc có chút há hốc mồm.
Bởi vì trong ngăn kéo thế nhưng có một cái hộp quà trang trí thực đẹp cũng thực cao cấp.
Liêm Thần An cầm cái hộp ra, đồng thời thấy một tấm thiệp viết.
Chúc Liêm tiên sinh sinh nhật vui vẻ.
Liêm Thần An trong đầu đột nhiên như nổ tung, vội vàng xem lịch để bàn.
Hôm nay là sinh nhật của chính mình?
Hắn căn bản không nhớ rõ, mà Liêm Vũ nhớ rõ.
Liêm Thần An trong lòng như sông cuộn biển gầm.
Ở ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác thực mệt, vô cùng buồn ngủ, tựa hồ muốn ngủ.
Cái hộp trong tay Liêm Thần An rơi xuống đất, lăn lộc cộc.
Liêm Thần An chìm vào giấc mộng...
Thương Khâu bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhất lén lút đi phá rối, nói:
"Kịch bản của em là vậy sao?"
Tạ Nhất xua xua tay, nói:
"Hơi, em chỉ muốn cho bọn họ đổi thân phận một chút.
Không có gì, Tiểu Vũ quá nghe lời, Liêm tiên sinh vẫn luôn cao cao tại thượng, cho nên không thể hiểu được đối phương.
Như vậy không phải tốt sao?"
Thương Khâu xoa xoa thái dương, nói:
"Đây......!Không phải là nội dung tiểu thuyết của Tiểu Bạch sao?"
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Anh làm sao biết được?"
Thương Khâu bình tĩnh nói:
"Bởi vì thực cẩu huyết."
Tạ Nhất:
"......"
Đúng!
"Tiên sinh...!Tiên sinh, Liêm tiên sinh?"
Liêm tiên sinh?
"Liêm tiên sinh, dậy đi, trong chốc lát còn có cuộc họp."
Liêm Vũ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác chính mình ngủ rồi.
Đúng là ngủ rồi.
Nhưng trước khi ngủ...!hắn rõ ràng là ở bãi đỗ xe.
Không đúng.
Bãi đỗ xe? Vì cái gì chính mình ở bãi đỗ xe?
Liêm Vũ mở to mắt.
Hắn phát hiện chính mình ngồi ở trong văn phòng, trên ghế bành.
Chung quanh sáng sủa sạch sẽ, rất quý phái.
Liêm Vũ mặc bộ vest cao cấp, tóc vuốt hết về phía sau nhìn như là quý tộc Châu Âu.
Có người kêu hắn.
"Tiên sinh, trong chốc lát sẽ bắt đầu cuộc họp, đây là tài liệu."
Người nọ giọng trầm thấp khàn khàn, đem một phần văn bản đưa qua.
Liêm Vũ theo bản năng duỗi tay tiếp nhận, nói:
"Đã biết."
Liêm Vũ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Liêm Vũ ngẩng đầu lên nhìn "trợ lý" đưa tài liệu cho mình.
Trợ lý này thật đặc biệt, rất đẹp trai, có vẻ là một ông chú chững chạc và ổn định.
Anh ta mặc một bộ vest đen cổ điển, rất lịch sự.
Có thể nhận thấy khí chất của người thành đạt.
Điều quan trọng nhất là...!trợ lý ngồi ở trên xe lăn, là người tàn tật, tên Liêm Thần An.
Liêm Vũ cảm thấy quái lạ, nhưng không biết quái lại ở chỗ nào.
Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, Liêm Vũ đi đến phòng họp.
Trợ lý Liêm Thần An di chuyển xe lăn theo ở phía sau.
Những nhân viên đi ngang qua đều chào hỏi Liêm Vũ.
Liêm Vũ đi qua, những những nhân viên nhỏ lập tức ríu rít bàn luận.
"Ôi! Liêm tổng thật đẹp trai!"
"Còn phải nói sao? Chỉ là khó gần!"
"Đúng vậy, rất khó ở chung!"
"Nhưng Liêm tổng rất trẻ, nghe nói cũng chỉ 25 tuổi.
Hơn nữa đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn mấy chị em phụ nữ chúng ta."
"Tôi khi 25 tuổi còn ăn dưa đó!"
"Theo tôi, trợ lý bên cạnh Liêm tổng càng thu hút hơn.
HuhHn786 Tôi thích loại lớn tuổi chững chạc thành thục của anh ta."
"Chị nói Liêm Thần An! Không phải chứ, chị khẩu vị thật nặng.
Liêm Thần An là người tàn tật!"
"Đúng vậy, nghe nói Liêm Thần An là Liêm tổng nhặt về.
Hắn vẫn luôn đi theo Liêm tổng, trung thành và tận tâm, cho nên được làm trợ lý."
Liêm Vũ đi vào phòng họp.
Đối tác đã tới.
Liêm Vũ đi vào, trên mặt không có biểu tình gì đặc thù, cùng đối phương bắt tay nói:
"Khổng tiểu thư, xin chào!"
Khổng tiểu thư cười nói:
"Chào Liêm tiên sinh.
Đã sớm nghe nói Liêm tiên sinh là thanh niên tuổi trẻ đầy triển vọng.
Đúng là quá trẻ, bà cô già đây thấy thật ngưỡng mộ."
Liêm Vũ vẫn cứ mặt không biểu tình, nói:
"Khổng tiểu thư nói quá lời."
Liêm Vũ ngồi xuống.
Khổng tiểu thư cũng ngồi xuống, mọi người liền chuẩn bị bắt đầu cuộc họp.
Liêm Thần An ngồi ở phía sau Liêm Vũ, phụ trách ghi chép những điển quan trọng.
Khổng tiểu thư thái độ rất là ái muội nhìn Liêm Thần An, bất quá cũng không phải thực rõ ràng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Khổng tiểu thư đưa ra lời mời Liêm Vũ ăn cơm, rất nhiệt tình.
Chính là ở nhà hàng cao cấp bên cạnh công ty.
Liêm Vũ cũng không có từ chối.
Mọi người liền đi tới nhà hàng.
Liêm Vũ cùng Khổng tiểu thư ngồi ở bàn hai người, còn có ngọn nến, gọi một chai rượu vang đỏ.
Khổng tiểu thư cười nói:
"Liêm tiên sinh thật là có phúc khí đó, nghe nói trợ lý của ngài không gì làm không được.
Hôm nay tôi gặp được, đúng là rất bội phục.
Lão luyện thành thục không giống trợ lý không ra gì của tôi.
Tôi thật là hâm mộ ngài."
Liêm Thần An không có ngồi cùng bàn bọn họ.
Khổng tiểu thư thực khẳng khái để trợ lý hai bên ngồi ở một bàn khác, cũng gọi phần ăn cao cấp cho trợ lý.
Nơi này giá cả không rẻ, Khổng tiểu thư cũng không để bụng.
Liêm Vũ mặt không biểu tình, bất quá cười cười, nói:
"Tôi giúp Khổng tiểu thư rót thêm rượu."
Khổng tiểu thư dùng cơm còn hướng bên cạnh nhìn vài lần, đều là nhìn Liêm Thần An.
Liêm Thần An ăn, nhìn nhìn đồng hồ, tựa hồ là muốn đi toilet, liền di chuyển xe lăn hướng toilet.
Khổng tiểu thư vừa thấy, lập tức nói:
"A, ngượng ngùng quá, tôi muốn đi trang điểm một chút."
Nói xong, Khổng tiểu thư đứng lên.
Liêm Vũ gật gật đầu, nói:
"Khổng tiểu thư xin cứ tự nhiên."
Khổng tiểu thư đi thực mau, hướng tới toilet.
Đẩy cửa toilet, Khổng tiểu thư phát hiện Liêm Thần An ở chỗ bồn rửa tay, đang dùng khăn giấy lau tay, chuẩn bị rời đi.
Khổng tiểu thư vội vàng tiến lên, cười nói:
"Liêm trợ lý."
Liêm Thần An nhìn Khổng tiểu thư, chào hỏi.
"Chào Khổng tổng."
Khổng tiểu thư cười nói:
"Không cần xa lạ như vậy.
Tôi...!Ai nha!"
Khổng tiểu thư đi qua, đột nhiên thực khoa trương trượt chân, trực tiếp nhào vào Liêm Thần An.
Liêm Thần An bởi vì là ngồi ở trên xe lăn, Khổng tiểu thư ngã như vậy thấy có chút bối rối.
Liêm Thần An vội vàng xoay xe lăn một chút, sau đó duỗi tay đỡ lấy Khổng tiểu thư, không để Khổng tiểu thư nhào vào mình.
Khổng tiểu thư không có thực hiện được ý đồ, cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi nha, giày cao gót của người ta thực trơn.
Người ta trật chân, anh có thể đỡ người ta đi ngồi một chút không?"
Liêm Thần An trên mặt không có biểu tình, chỉ là đỡ Khổng tiểu thư ngồi ở chỗ ghế nghỉ trước toilet.
Khổng tiểu thư túm tay Liêm Thần An, không cho hắn đi, ái muội nói:
"Người ta chân đau, anh xoa giúp cho người ta đi!"
Khổng tiểu thư nói, còn nâng chân lên.
Khổng tiểu thư mặc váy thực ngắn, thiếu chút nữa lộ hàng.
Lúc này có người đi vào toilet.
Khổng tiểu thư hoảng sợ, bởi vì là Liêm Vũ đi đến.
Liêm Vũ biểu tình vẫn là thực lãnh đạm.
Khổng tiểu thư nhanh ngồi thẳng, vẻ mặt kinh hoảng.
Liêm Vũ tiến vào rửa tay.
Liêm Thần An không nhìn Khổng tiểu thư, di chuyển đi lấy khăn giấy, đưa cho Liêm Vũ mới rửa xong tay.
Khổng tiểu thư có chút xấu hổ, nhanh tìm cái lấy cớ rời đi.
Liêm Vũ lau tay, nhàn nhạt nói:
"Khổng tiểu thư thích anh.
Vừa rồi thời điểm ăn cơm, chị ta cũng nhiều lần nhắc tới anh."
Liêm Thần An cười cười, nói:
"Vậy thật là vinh hạnh của tôi."
Nghe khẩu khí tựa hồ không thật sự để ý.
Liêm Vũ liếc nhìn Liêm Thần An một cái, liền không nói nữa.
Buổi chiều bọn họ trở về công ty, Liêm Vũ có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Đến 7 giờ tối, Liêm Vũ từ văn phòng đi ra, không thấy được Liêm Thần An.
Thời gian này Liêm Thần An chỉ sợ là đã đi ăn tối.
Liêm Vũ đi vài bước, ở chỗ gần thang máy nghe được âm thanh.
Là Liêm Thần An đang nói chuyện.
Liêm Thần An đang gọi thức ăn từ nhà hàng quen thuộc đưa tới.
Bởi vì Liêm Thần An đẹp trai, hơn nữa thành thục lịch sự, cho nên rất nhiều nhân viên tranh nhau đưa cơm.
Một nữ phục vụ giao cơm cho Liêm Thần An, nói:
"Liêm tiên sinh thật vất vả, đã trễ thế này còn chưa có tan tầm."
Liêm Thần An nói:
"Ông chủ còn chưa có tan tầm, tôi sao