Tối nay không có trăng cũng không có sao.
Nguyệt Nha Nhi bước đi nhẹ nhàng, đi ở bên trái Ngô Miễn.
Vừa mới uống rượu hoa quế, mặc dù là rượu có nồng độ cồn rất thấp, nhưng uống vài chén, má lúm đồng tiền của nàng cũng nhuộm lên một lớp màu hồng nhẹ.
Gió đêm muộn thổi qua, chỉ cảm thấy rất khô nóng.
Ngô Miễn trong bóng tối nhìn thấy khuôn mặt say xỉn của nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nữ hài tử đi ra bên ngoài, không thể uống quá nhiều rượu.”
“Ta có chừng mực.” Nguyệt Nha Nhi xoay nửa vòng, quay người lại nhìn hắn.
Nàng đưa tay ra sau lưng, nói đùa: “Lời nói của ngươi lúc này, giống như phu quân đang khuyên tiểu nương tử của mình không nên uống rượu.”
“Không nên ăn nói linh tinh.”
Nguyệt Nha Nhi cười khẽ một tiếng, ngửa đầu nhìn Ngô Miễn: “Ngươi có trí nhớ tốt như vậy, có phải là đã gặp qua thì sẽ không quên đúng không?”
Ngô Miễn không dám nhìn nàng nữa, chỉ nhìn đường phía trước: “Không tính là vậy.”
Người này thực sự là am hiểu cách khiến cuộc trò chuyện đi đến lối chết. Nguyệt Nha Nhi mất đi tâm tư pha trò, đàng hoàng đi về phía trước.
Đi được một lúc, nàng còn nói: “Ngươi đọc lại địa chỉ cho ta đi, ta nghe một lúc nữa là nhớ được.”
“Chờ ta xong việc sẽ mang ngươi đi.”
“Việc này không thể trì hoãn được.”
Nguyệt Nha Nhi nghiêm mặt nói: “Nếu đã đáp ứng rồi thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó. Ngươi đọc thêm mấy lần cho ta nghe đi, ta ngày mai tự đi, không làm ngươi lỡ việc.”
Ngô Miễn có chút mất mát không tên, chính hắn cũng không biết được cảm giác mất mát này đến từ đâu, chỉ đọc lại địa chỉ mấy lần cho Nguyệt Nha Nhi nghe.
Đọc được hai lần, Nguyệt Nha Nhi cũng nhớ được đại khái.
Lúc này bỗng nhiên gió thổi cây lay, mưa rơi xuống.
Là mưa rào, giống hạt đậu lách tách đập vào người. Làm cho người tay chân luống cuống.
Tiếng mưa rào gió lớn, Ngô Miễn không thể không tăng cao âm lượng: “Tìm chỗ trú một lúc đi.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này cách nhà Ngô Miễn không xa, nhân tiện nói:
“Mưa cuối thu, không biết khi nào mới tạnh! Nhà ngươi cách đây không xa, chúng ta trước tiên chạy đến nhà ngươi đi, ta mượn ô rồi về.”
Nàng nói xong, ngay lập tức chạy đi, một bên chạy một bên quay đầu lại bắt chuyện Ngô Miễn: “Nhanh lên một chút!”
Ngô Miễn không có cách nào, chỉ có thể theo sát nàng.
Nha đầu này có lúc cũng thực sự mất bình tĩnh, chạy ở trong mưa còn cười lại còn hát:
“Chẳng nghe tiếng xuyên rừng gõ lá, sao không ngâm vang chậm rãi bước.”
Trong lòng hắn tuy rằng oán giận, nhưng trên môi lại nở một nụ cười.
Nắng cũng được, mưa cũng được, nàng giống như luôn sống trong ánh mặt trời ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần một chút.
Trong lòng Ngô Miễn nghĩ như vậy, bước chân cũng nhanh hơn, chạy song song với nàng.
Chờ đến khi hai người đến trước cửa Ngô gia, mưa vẫn còn không ngừng lại.
Nguyệt Nha Nhi chạy đến bên dưới mái hiên, Ngô Miễn đi theo phía sau nàng, nhìn thấy chỗ dưới mái hiên nhỏ, sợ sẽ khiến nàng phải chen chúc, liền dừng lại trước thềm.
Nguyệt Nha Nhi thấy cửa đóng, đang định gõ cửa, Ngô Miễn gọi lại nàng: “Cửa không khóa, ngươi dùng sức đẩy ra là được.”
Nguyệt Nha Nhi trong lòng nghĩ, cũng đã rõ ràng, Ngô bá đi đứng không tiện, cũng không thể để cho hắn đi ra mở cửa.
Ai biết vừa mới đi vào viện thì thấy Ngô bá.
Hắn mang một chiếc ghế nhỏ ra ngồi dưới mái hiên nhà, có lẽ đang chờ nhi tử về nhà.
Thấy hai người vào cửa, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp: “Làm sao lại đội mưa về, sao không trú ở đâu một lúc rồi hẵng về.”
Hắn đưa cho Nguyệt Nha Nhi một cái khăn trắng trước, rồi lại trách cứ nhìn về phía Ngô Miễn:
“Tiểu tử ngươi đội mưa thì không nói. Làm sao có thể để cho Tiêu nha đầu đội mưa đi về?”
Ngô Miễn đang muốn trả lời, Nguyệt Nha Nhi đã cướp lời: “Là ta giục hắn, muốn mượn ô rồi trở về.”
Nghe xong lời này, Ngô bá cũng không tiện nói gì, trước tiên để cho hai người vào nhà.
Một bên sai khiến Ngô Miễn vào phòng lấy ô, một bên mời Nguyệt Nha Nhi ngồi.
“Ta đi nấu ít canh gừng cho ngươi nếu không lại nhiễm phong hàn thì không tốt.” Ngô bá vừa nói, vừa tập tễnh đi về phía nhà bếp.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng ngăn lại, mặt mày ủ rũ: “Không cần làm phiền, huống hồ —— “
Âm thanh của nàng dần nhỏ đi: “Ta không thích mùi gừng.”
“Không thích cũng phải uống.”
Ngô bá sừng sộ lên: “Ngươi nếu như không uống, lần sau không cần phải tới nữa.”
Nguyệt Nha Nhi không có cách nào, chỉ có thể đi theo hắn.
Nàng dùng khăn trắng xoa tóc, chợt thấy một bên góc tường có một bình đất nung, trong bình có một bông hoa cúc sắp héo.
Nhìn qua, đây là đồ trang trí duy nhất trong căn nhà này.
Nàng nhàn rỗi tẻ nhạt, đứng dậy đến gần nhìn.
Ai biết giày dính nước với bùn, vô cùng trơn.
Nguyệt Nha Nhi nhất thời không quan sát, cứ thế ngã xuống, thân thể đụng phải bình hoa, đổ về phía trước.
Dù sao cũng không thể làm đổ đồ của người ta. Trong lòng Nguyệt Nha Nhi gấp gáp, ôm lấy bình hoa. Nàng xoay người, vừa vặn đập vào cửa phòng bên cạnh.
Lần đập này cũng không nhẹ, Nguyệt Nha Nhi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nghe thấy có động tĩnh, trong phòng bếp Ngô bá lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sợ Ngô bá tập tễnh đi ra kiểm tra, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đáp: “Không có chuyện gì, ghế đổ mà thôi.”
“Ngươi cẩn thận, chờ Ngô Miễn đến.”
Ngô bá căn dặn hai câu, nghe thấy tiếng Nguyệt Nha Nhi đáp lại, liền vội vàng nhìn bếp lửa.
Nguyệt Nha Nhi nhìn bình hoa trong lồng ngực, dưới ngọn đèn tối tăm, chỉ có thể nhìn ra nó vẫn còn nguyên vẹn, cũng không bị sứt mẻ gì.
Lúc này mới nhe răng trợn mắt đứng dậy.
Nàng đang muốn đóng cửa phòng, bỗng nhiên ngẩn ra.
Nhìn qua khe cửa gỗ nho nhỏ, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy bốn vách tường đều dán thư họa.
Cũng không có thiết kế đặc biệt nào, một tờ giấy trắng tinh, dùng gạo nếp làm hồ dính trên tường.
Thư họa cũng không có phần hào khí nào, xuất phát từ thiên nhiên, đại dương mênh mông. Tất cả đều là thủy mặc, nhưng tinh xảo có thần. Nhất là bức họa ở gần ghế dài là nổi bật nhất.
Trong bức họa là một ngôi nhà nhỏ, trong sân có một cây ngô đồng, một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi ở trước cửa làm việc, cười tủm tỉm nhìn nữ nhi chơi đùa dưới cây ngô đồng.
Nguyệt Nha Nhi mới nhìn bức tranh này, lại có một loại cảm giác như đã từng