Sau cơn mưa, rửa sạch sẽ tất cả.
Viên cử nhân về đến nhà thì trong miệng còn xướng một tiểu khúc, rung đùi đắc ý lắc đầu.
Ha ha, hắn còn chưa bị Đường lão đầu bắt được.
Trong lúc mọi người đang say mê tiếng ca của Liễu nương tử, hắn lập tức men theo mép tường chuồn ra, ai cũng không kinh động.
Một đường hát lên tiểu khúc, trước khi Viên cử nhân bước vào thư phòng, im bặt đi.
“Lão gia, Tần chưởng quỹ ở phòng sách Hoàng Kim đến đã lâu rồi, vẫn cứ phải đợi ngươi trở về.” Một vị quản sự mặt mày ủ rũ, nhẹ giọng nói.
Viên cử nhân vừa nghe liền cuống lên, người này làm sao lại đến nhà?
Hắn lập tức bỏ lại đám đầy tớ to nhỏ phía sau chạy về phía thư phòng, hai ba bước vào thư phòng. Chỉ thấy này Tần chưởng quỹ của phòng sách Hoàng Kim quả nhiên ngồi ở chỗ đó, thấy hắn lại đây, một mặt mừng rỡ: “Viên lão gia, ngươi cuối cùng cũng trở về.”
Viên cử nhân hai tay lôi kéo cánh cửa, hướng ra ngoài nhìn chung quanh, xác nhận không ai rồi mới đóng cửa lại, vội la lên:
“Tần chưởng quỹ, ngươi làm sao có thể tới cửa tìm ta được?”
Nhắc đến việc này, Tần chưởng quỹ ôm quyền cầu xin tha thứ: “Viên lão gia, vẫn là việc《 Liên Nguyệt bình 》…”
“Nhỏ giọng chút!” Viên cử nhân liếc nhìn ngoài phòng, một ngón tay để trên miệng, khí thanh xuỵt xuỵt: “Nếu như người bên ngoài biết được 《 Liên Nguyệt bình 》 là ta viết, khuôn mặt già nua này của ta có còn hay không? A! Khuôn mặt này của ta có cần không!”
Tần chưởng quỹ quan sát biểu hiện của hắn, không khỏi đem eo sụp xuống, học tư thế như trộm vào nhà của Viên cử nhân.
“Viên lão gia, ta thực sự là không có cách nào, 《 Liên Nguyệt bình 》của ngươi trong hai mươi tháng cuối, năm trước liền nói phải cho ta. Tháng chạp nói tháng giêng đưa, tháng giêng nói hai tháng cho, đến hiện tại, đến một trang giấy ta cũng chưa được nhìn thấy! Đám người mua sách hận không thể đập phá quán của ta!”
“Xin ngươi thương xót, bên trên ta có ông chủ thúc, phía dưới có người mua sách mắng, ngươi nhìn xem tóc ta đều đã rụng rồi!”
Viên cử nhân không có chút ý định nào là sẽ nhìn tóc hắn, chau mày, nghĩ thầm ta còn có hai chương chưa viết xong đây này, lấy cái gì cho ngươi. Liền qua loa noi: “Dễ bàn dễ bàn, ta viết xong trước đưa cho ngươi.”
Tần chưởng quỹ một chữ cũng không tin, đem con mắt trợn tròn nhìn hắn: “Biết Viên lão gia thông cảm ta, tiểu nhân liền đứng ở ngoài thư phòng, lúc nào lấy được giấy, lúc đấy mới đi.”
“Ha, ngươi người này!” Viên cử nhân cuống lên: “Ta lẽ nào sẽ nói láo sao?”
“Giả hay không giả thì không biết, ngược lại từ tháng chạp năm trước cho đến hiện tại, ta sắp bị người ép đến đi giả chết rồi!” Tần chưởng quỹ đứng ở trước cửa: “Ta lần này nếu như tay không quay về, vậy thì không làm nữa, cả nhà ra đường uống gió Tây Bắc Đi. Một bên uống gió tây bắc một bên xướng, 《 Liên Nguyệt bình 》 là Viên lão gia viết!”
Nghe được câu cuối cùng, Viên cử nhân giơ chân nói: “Ta sợ ngươi rồi! Ta nhất định sẽ viết cho ngươi!”
Tần chưởng quỹ đứng, bất động.
“Làm cái gì? Ngươi không phải là muốn nhìn chằm chằm ta viết đấy chứ?” Viên cử nhân mài mực, giọng tức giận nói
Tần chưởng quỹ nhìn thấy hắn sắp viết, liền lùi ra ngoài cửa, vẫn cứ đứng đấy canh.
Gặp người đi ra ngoài, Viên cử nhân thở dài một hơi, hắn lúc đó bị điên hay gì mà lại muốn viết 《 Liên Nguyệt bình 》loại sách phong nguyệt bực này đâu?
Đề bút lên giấy, một hồi lâu sau mới di chuyển.
Nên viết cái gì đây?
Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ tới điểm tâm ở quán Tiêu mỹ nhân!
Viên cử nhân nghĩ đến đây, bỗng nhiên linh cơ hơi động. Đúng rồi, hắn có thể viết đại quan nhân vì muốn khiến Bình nhi vui, cố ý đi mua điểm tâm ở quán nhỏ của Tiêu mỹ nhân!
Ngược lại của hắn là tình đời tiểu thuyết, liền viết tạm tạm như thế thôi.
Lấy được bản thảo, Tần chưởng quỹ cuối cùng cũng hài lòng rời đi. Trong lòng hắn tính toán ngày tháng, tính cả đóng bìa, in sách, nhanh nhất ước chừng phải đầu tháng ba có thể đem cchương mới của《 Liên Nguyệt bình 》bán ra ngoài.
Mùa xuân trời tháng ba, hạnh hoa mở đầy cành cây.
Sân nhỏ của Hạnh Hoa quán phủ đầy cánh hoa, đặc biệt là mấy bàn gần gốc cây Hạnh hoa, ngửi thấy mùi hoa nồng nặc nhất. Khách đến thăm, đều muốn ngồi ở đây.
Ngoại trừ mấy ngày mới khai trương hơi hỗn loạn, bây giờ Hạnh Hoa quán cũng không để cho khách phải chờ lâu. Nguyệt Nha Nhi đưa cho hàng xóm láng giềng quanh hẻm Hạnh Hoa, mỗi nhà đưa đi một phần điểm tâm nhỏ, hi vọng bọn họ chăm sóc nhiều hơn, thuận tiện hỏi họ có muốn đến làm thêm hay không.
Có ba bốn nữ nhân, rất vui mừng đồng ý đến hỗ trợ, dù sao vào lúc này cũng không vội vàng thiêu thùa hay may vá, cũng thong thả giặt quần áo. Hài tử của các nàng cũng lớn, không cần chăm sóc mọi lúc. Đến làm việc nửa ngày ở Hạnh Hoa quán, vừa có tiền lương cầm, có chuyện gì đi hai bước liền về đến nhà, rất dễ dàng.
Nguyệt Nha Nhi cũng không chỉ nhìn các nàng làm việc nặng, có điều là rửa bàn rửa chén, đón khách mang món ăn các loại việc nặng khác. Việc làm điểm tâm, các loại đều là một mình nàng làm, chờ Lỗ Đại Nữu bên kia thu xong sạp, từ dưới hiên Song Hông lâu đến đâym, sẽ giúp nàng phụ một tay. Việc nhập hàng, Lỗ Bá sẽ đến giúp đỡ, Nguyệt Nha Nhi không chỉ có quản cơm, còn kết toán tiền một tháng, có thể so với khách hàng lúc trước của hắn đã tốt hơn rồi.
Vì phòng ngừa khách mời chờ lâu, mà tình huống Hạnh Hoa quán lại chậm chạp không đưa món ăn lên phát sinh. Nguyệt Nha Nhi đơn giản đem giờ hẹn đặt mua ra, giờ Tỵ ba khắc bắt đầu nhận đơn, một ngày chỉ có năm mươi đơn. Số đơn lấy được tương đối thấp, khách mời đều sẽ ngồi trong vườn, hoặc là đến bờ sông nhìn hạnh hoa. Nguyệt Nha Nhi còn chuyên môn chỉ định một vị phụ nhân chờ vị khách mời thiêm nước trà, đưa mai đậu. Nếu là phải chờ quá một canh giờ, Nguyệt Nha Nhi liền cấp khách mời giá ưu đãi.
Thấy chủ quán chiêu đãi chu đáo như vậy, khách mời ngồi chờ cũng không tiện nói gì, huống hồ trà lúa mạch cùng mai đậu của Hạnh Hoa quán đều ăn rất ngon, bình thường lại không bán ra bên ngoài. Chờ lâu một chút, có thể ăn không ít thứ, cũng rất tốt.
Coi như có những cử động này, Nguyệt Nha Nhi những ngày qua vẫn như cũ bận bịu đến xoay quanh, vẫn muốn vội vàng mời người đến xướng hai lần, nàng mới có thể ngủ đi. Chờ sáng sớm ngày thứ hai lúc gà gáy, lại cần phải dậy rất sớm. Tính toán một chút, nàng một ngày tổng cộng ngủ không tới ba canh giờ.
Cũng may tuổi trẻ, đáng tin, nhưng nếu để lâu, cũng khẳng định không được.
Ăn qua thiệt thòi lần trước, lúc này tìm đầu bếp, Nguyệt Nha Nhi có thể nói cực kỳ thận trọng.
Bởi vì Lương trù là Song Hồng lâu Vu Vân Vụ hỗ trợ xem xét, ra chuyện như vậy, Vu Vân Vụ cũng tự mình đến Hạnh Hoa quán đến một chuyến, cố ý xin lỗi Nguyệt Nha Nhi.
“Tiêu muội tử, không nghĩ tới lạ xảy ra chuyện như vậy. Lương