Gió thổi nhè nhẹ, sóng nước không quá mạnh.
Vì thế khiến cho tốc độ của thuyền hoa vững vàng, tốc độ di chuyển cũng rất chậm.
Nguyệt Nha Nhi ngồi trên ghế, có một loại cảm giác an ủi bình thường như ngủ trong nôi.
Nàng ngồi ngủ một lúc, nghe Tiết Lệnh Khương sắp xếp đâu vào đấy các loại công việc. Chờ đưa điểm tâm tới đối chiếu, nàng mới hỏi Tiết Lệnh Khương: “Tỷ có từng dùng cơm tối chưa?”
“Ăn một chút.”
“Nào có.” Nhứ nhân phía sau ló ra nửa người, nói: “Chỉ ăn có hai cái bánh thôi.”
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, lấy tới một hộp đựng thức ăn: “Vậy thì tốt rồi, muội có mời một sư phụ làm thử loại bánh thơm tương thổ gia. Bây giờ còn có chút ấm, vậy thì cùng ăn đi.”
Vì để chuẩn bị cho yến thuyền Hạnh Hoa, Nguyệt Nha Nhi gần đây lại mời thêm mấy bếp trưởng mới. Ta cũng thử một lần tài nấu nướng của bọn họ, cố ý ra một vấn đề khó, chính là bảo bọn họ làm bánh thơm nước sốt thổ gia. Nàng cũng đã chuẩn bị đầu đủ gia vị và nước tương để làm, vừa nói qua cách làm với mấy vị đầu bếp, bảo mỗi người bọn họ đi làm. Bây giờ Nguyệt Nha Nhi đề tới được một hộp này, là một vị sư phụ họ Sử làm, mùi vị rất gần với thứ nàng muốn.
Hộp cơm vừa mở ra, một làn hương thơm dị thường bay ra. Chỉ thấy một miếng bỏng mỏng như vải, được nướng vàng óng, lại chia làm mấy hình thoi nhỏ, bên trên có đậu tương, cà chua với hạt mè trắng.
Tiết Lệnh Khương hiếu kỳ nói: “Bánh nướng này nhìn hình dạng có chút mới mẻ, ta chưa từng thấy qua.”
Dưới sự thúc giục của Nguyệt Nha Nhi, nàng gắp một miếng, dùng đĩa nhỏ hứng. Bánh tương thơm này nhìn thì rất mỏng, ai biết sau khi nhìn gần vào, vậy mà còn có mấy tầng. Cắn xuống một miếng, vỏ bánh xốp giòn, bên trong lại rất mềm mại, rất có độ đàn hồi. Dưới sự ảnh hưởng của phương pháp chế tương đặc biệt, mùi thơm của bột mì càng dày đặc, bên cạnh vị mặn còn có vị ngọt. Khác hoàn toàn với các loại bánh nướng bình thường khác.
Tiết Lệnh Khương ăn xong một miếng nhỏ, dùng khăn xoa xoa môi, nói: “Bánh tương thơm này tuy có cách làm đặc biệt, nhưng ta cảm thấy, hương vị đặc biệt nhất của nó còn ở chỗ nước tương.”
Nguyệt Nha Nhi cười lên, nói với nhứ nhân: “Ngươi xem, đại tỷ tỷ bây giờ cũng luyện được đôi mắt vàng tóe lửa. Đồ ăn có ăn được hay không, tốt ở chỗ nào, trong lòng tỷ ấy cũng rõ ràng.”
“Nào có việc này, có điều ở bên cạnh muội lâu, học được một chút mà thôi.”
Ngồi một lúc, một thị nữ đến truyền lời: “Các khách nhân hình như đã chơi đến tận hứng.”
“Biết rồi, vậy thì đi thôi.”
Tiết Lệnh Khương đứng dậy, nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi: “Nếu không muội cũng đi nhìn thử một lần?”
“Muội đi tới tỷ lại không cảm thấy dễ chịu, tỷ chỉ cần để ý đi tới chiêu đãi khách mời, muội ngồi đây là được rồi.”
Mới lên trên tầng, liền nghe thấy tiếng nói cười.
Chỉ thấy trên bàn dài, quả thật đã bày ra một ít điểm tâm.
Thấy Tiết Lệnh Khương, Trình tiểu muội lại đây, nắm tay nàng đi nhìn, ngữ khí rất kiêu ngạo: “Ngươi không đến, tự chúng ta nhìn một vòng, điểm tâm làm tốt nhất ấy, vừa hay là của Viện Nhi chúng ta.”
Nàng làm chính là một chiếc bánh đai ngọc nhỏ, nho nhỏ tinh xảo, bên ngoài trắng tinh. Đây là lấy gạo nếp làm nguyên liệu, một tầng gạo nếp, một tầng nhân có hạt vừng đường trắng, cắt ra nhìn rất rõ màu sắc tầng trong tầng ngoài, rất ưa nhìn.
Tiết Lệnh Khương ăn một miếng mềm vừa phải, vị ngọt thoả đáng, quả nhiên không sai.
Nàng cười nói: “Bánh đại ngọc này quả thực rất tốt. Nhứ nhân, đem phần thưởng lấy tới.”
Nhứ nhân đáp một tiếng, lấy tới một cái khay nhỏ, bên trên dùng một tấm khăn gấm che kín. Lấy khăn gấm ra, vậy mà lại là một cái túi xách thêu, lấy nguyên hình của anh lạc làm dây xích, thuận tiện cầm.
“Không phải thứ gì quý báu, nhưng thắng ở đẹp đẽ thực dụng, liền tặng cho cô nương.”
“Đa tạ.” Tần Viện gật đầu ra hiệu.
Đúng là Trình tiểu muội rất tò mò, đem cái túi xách thêu hoa kia tới nhìn nhiều thêm mấy lần, lại nhìn nhiều lần một chút: “Màu sắc vải vóc ở bên ngoài này, cùng với hình thức thêu hoa hóa ra không giống nhau.”
Các khuê tú khác cũng tập hợp lại đây, nhìn cái túi xách thêu hoa nho nhỏ kia.
Vào lúc này, thị nữ liền bê hai cái bàn tròn nhỏ đến, bên trên bày đủ loại trà bánh.
Nhìn đủ loại điểm tâm để thưởng thức, vừa nãy cái bụng mới ăn no hình như lại có chỗ trống.
Chờ đến khi trăng lên, hầu như mỗi người đều ăn đến căng tròn bụng nhỏ rời khỏi thuyền.
Trình tiểu muội chơi là tận hứng nhất, vừa mới nâng rượu cùng người khác, uống xong mấy chén rượu, gò má hơi hồng. Tần Viện sợ nàng say, liền đưa cho nàng uống hai chén trà.
Hai người đang muốn rời thuyền, Tiết Lệnh Khương lại đến bảo hai người chờ một lát, nói một chuyện.
“Không biết bánh đai ngọc của Tần cô nương, có nguyện ý bán ra trong cửa hàng bánh ngọt của chúng ta không?”
Nàng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ giải thích trước ngọn nguồn: “Ta vốn dĩ cũng là ở gia đình giàu có lớn lên. Sau khi biết trạch cô nương, nương tử môn mỗi người đều có sở trường làm điểm tâm riêng. Có mấy món còn tốt hơn so với bên ngoài cửa hàng bán. Nhưng nữ nhi chúng ta đều là khuê nữ lớn lên trong phòng, cho dù có sở trường thức ăn ngon, người biết cũng chỉ là người nhà, vị hôn phu mà thôi. Ngược lại thật sự là có mấy người tài giỏi nhưng lại không được trọng dụng. Mong cô nương có thể nói cách làm bánh đai ngọc cho chúng ta, bán ra trong của hàng của chúng ta, Hết thảy lợi nhuận, chia năm năm. Bán ra bánh ngọt này, cũng sẽ mang tên họ của cô nương.”
“Liền giống như tên của một loại hoa mẫu đơn, thế nhân đều biết ‘Diêu hoàng’ là người họ Diêu bồi dưỡng ra, ‘Ngụy tử’ là người họ Ngụy bồi dưỡng ra. Nếu như có cơ duyên, tên cô nương cũng có thể cùng với ‘Diêu hoàng Ngụy tử’ này lưu truyền với hậu thế, không dựa vào vị hôn phu, không dựa vào dòng dõi, chỉ bằng thủ nghệ của chính mình. Không biết ý cô nương như thế nào?”
Mắt Trình tiểu muội sáng lên, tán dương: “Cái này tốt, chỉ đáng trách thủ nghệ của ta không đủ xuất chúng, không có loại điểm tâm xuất sắc nào, lần này ta đi nhất định sẽ nghiên cứu thật tốt.”
“Tự nhiên có thể, bất luận lúc nào đến ‘Tương phu nhân’ gia ăn cơm, hôm nay ta nói vẫn giữ lời như cũ.” Tiết Lệnh Khương nhìn về phía Tần viện: “Không biết ý cô nương như thế nào?”
Tần Viện nhíu mày, một hồi lâu, mới nói: “Lúc này vẫn cần cùng người thương lượng sau đấy mới có câu trả lời chắc chắn.”
“Phải làm.” Tiết Lệnh Khương gật