Đoạn Hàn Lâm chân trước mới tiến vào Hàn Lâm Viện, chân sau đội lại mũ quan.
Hắn lau mồ hôi trên trán, lòng âm thầm vui mừng vì dọc đường đã chạy nhanh, hắn hận không thể gọi nhắc kiệu phu bay lên, nên lúc này mới đuổi tới.
Đồng liêu* ngồi chung bàn xử án thấy bộ dạng hắn như vậy, cười nói: ” Hôm nay sao ngươi lại đến muộn như vậy?” (*đồng nghiệp)
“Một học sinh đến thăm, nói với hắn thêm mấy câu, không phải là cũng chưa muộn sao.” Đoạn Hàn Lâm nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn xem ta chạy nhanh như vậy, ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa kịp ăn đây này.”
Đồng liêu gật đầu, nói: “Sao trên đường ngươi không ăn một ít đi?”
“Ta nào dám chứ? Làm thế nếu lỡ như bị quan khoa đạo* bắt được, viết vào sổ con kết tội ta là ‘Quan dung không tu’**, nói không chừng lại muốn phạt bổng lộc, ta lúc đấy đi nơi nào nói lý đây? Ta cũng sợ đám người kia.” (*tên chức quan, **không thực hiện đúng chức trách, đạo làm quan)
Hai người đang nói chuyện, mắt thấy quan điểm mão* lại đây, liền khôi phục bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh.(*tên chức quan)
Chờ quan điểm mão rời đi, Đoạn Hàn Lâm càng dựa lưng trên ghế bành, một mặt nói: “May mà ta còn mang một chút đồ ăn đến, nếu không chắc còn phải nhịn đến trưa, thế thì chắc đói bụng đến hỏng mất.”
“Làm sao, hôm nay không phải ngươi đến giảng bài cho Thái Tử sao? Ngày hôm nay bài ban* lại không phải ta, vừa vặn cho ta ít thời gian ăn.” (Ca giảng bài)
Hắn đem bao giấy dầu mang tới đặt lên bàn, đồng liêu cũng ghé lại đây nhìn, thấy ấn trên bao dấy dầu: “Hạnh đường ký, đây là điểm tâm nhà ai? Lúc trước còn chưa từng thấy ngươi ăn qua. Đóng gói này cũng rất khác biệt, phía trên còn có một đóa hạnh hoa, nhìn có cảm giác đến từ phương nam.”
Đoạn Hàn Lâm ăn ngon, là toàn bộ Hàn Lâm Viện đều xưng tên. Hắn rất kén ăn, có một lần đến một nhà đại tửu lâu ăn cơm, tiểu nhị của cửa tiệm kia bưng lên một bát thịt dê rán, nói là tươi nhất. Thế mà Hàn Lâm mới giơ đũa lên, cắn một cái lông mày liền nhăn lại, gọi chủ quán đến, nói: “Ngươi có chắc thịt dê này còn tươi?”
Chủ quán lúc này liền chảy mồ hôi lạnh, cẩn thận cười theo, nói là hầu bàn mang sai thức ăn. Đợi đến khi đổi một bát khác, các đồng liêu cũng không nhận ra có khác biệt, liền hỏi Đoạn Hàn Lâm là xảy ra chuyện gì.
“Vị của món này nếm không ra?” Hóa ra phần thịt dê này hắn ăn một lần đã nhận biết được thịt, “Hắn cho rằng hắn chiên qua, là ta sẽ không phát hiện ra? Sau này chỗ thế này cũng nên đến ít thôi.”
Xảy ra chuyện như vậy không chỉ một lần, dần dần, các đồng liêu đã quen khi cử hành tiệc rượu, chọn tiệm cơm đầu tiên sẽ hỏi qua ý kiến của Đoạn Hàn Lâm.
Ngược lại nếu Đoạn Hàn Lâm nói cẩn thận, nhất định sẽ nghĩ kỹ càng, còn nếu như hắn chưa từng nghe nói hoặc là cảm thấy không được, vậy cũng khó nói.
Bao giấy dầu vừa mở, một mùi thơm liền tản ra, rất mê người.
Đồng liêu ngạc nhiên nói: “Bánh quai chèo này sao lại bé như vậy?”
Đoạn Hàn Lâm sâu sắc ngửi một ít mùi thơm, cười nói: “Ngươi không hiểu, bánh quai chèo chiên dầu nếu như quá lớn, ăn một cái sẽ khó tránh khỏi chán ngấy. Cho dù có là tư vị của Thần Tiên, ngươi nhiều nhất cũng chỉ ăn một cái, rồi không muốn tiếp tục ăn cái khác. Mà loại nhỏ như này, một cái là thích hợp nhất. Ngươi nhìn kỹ một chút bánh quai chèo này, bên trong còn có nhân thập cẩm, chỉ là nhìn dáng vẻ giòn hơn rất nhiều so với bánh quai chéo bình thường, nhất định hương vị sẽ vô cùng ngon.”
“Cho ta nếm thử đi.”
Đồng liêu một mặt nói, một mặt không thể chờ đợi được nữa muốn dùng tay lấy một cái.
Đoạn Hàn Lâm lườm hắn: “Ta còn chưa thưởng thức. Ngươi chờ trước đi, ta ăn một cái, rồi để một cái cho ngươi .”
Đối với chuyện thưởng thức mỹ thực này, Đoạn Hàn Lâm luôn luôn chú ý, trước tiên hắn rửa tay, dùng khăn lau khô, rồi mới chuẩn bị cầm lấy một cái bánh quai chèo ăn.
Lúc hắn mới chuẩn bị cho bánh vào mồm, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa tiếng bước chân, tiếp theo có một giọng nam nhân ồm ồm nói: “Đoạn Hàn Lâm có ở đây không?”
Là thủ trưởng của Đoạn Hàn Lâm.
Đoạn Hàn Lâm cùng đồng liêu hai người liếc mắt nhìn nhau, sửng sốt một lúc, sau đó lập tức phân công hợp tác.
Đoạn Hàn Lâm bọc kỹ bao giấy dầu mang đi nhét vào trong ống tay áo. Còn đồng liêu thì lại đi tới cạnh cửa, thay Đoạn Hàn Lâm kéo dài một chút thời gian: “Canh giờ này, đại nhân không phải là nên đến Đông Cung giảng bài sao?”
“Phiền phức ở đây, ngày hôm nay Cổ Hàn Lâm sinh bệnh, đến không được. Vừa mới sai hạ nhân đến báo.”
Thủ trưởng giơ chân lên đi vào trong phòng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Đoạn Hàn Lâm vội vàng đem hai tay thả ra phía sau, đầu tiên là chuẩn bị chào hỏi với hắn, nhưng khi nghe thấy một đồng liêu khác sinh bệnh, lập tức thu lại cười: “Lại có việc này, quả thật khiến cho người ta khó xử.”
“Được rồi, ta nhớ hôm nay trước khi giảng bài ngươi cũng từng ôn tập qua, vậy ngươi đến tập hợp đủ số lượng đi.”
“Cái gì?”
Đoạn Hàn Lâm trừng lớn hai mắt.
“Đừng có gây phiền phức, nhanh lên một chút tới đây cho ta, đến lúc bỏ qua canh giờ lên lớp, ngươi và ta cũng đều bị quở trách.”
Nói đến mức này rồi, Đoạn Hàn Lâm còn có thể làm gì đây, chỉ đành chạy theo hắn.
Túi bánh quai chéo nhỏ trong ống tay áo cũng thuận theo cầm đi, dọc theo con đường này, Đoạn Hàn Lâm đem theo bao bánh quai chéo nhỏ mà không có cơ hội để bỏ ra.
Hắn vuốt bao bánh quai chéo nhỏ trong ống tay áo, khóc không ra nước mắt. Chỉ có thể an ủi mình: Ta lại không phải là quan triển thư*, cho dù góp đủ số. Lại nói, ở đây có nhiều Hàn Lâm như vậy, cần mình không lộ mặt, nhất định sẽ không có việc gì lớn. (*tên chức quan)
Bên ngoài điện Đông Cung, đứng ít nhất cũng có hai mươi, ba mươi Hàn Lâm áo bào đỏ, đầu đội mũ cánh chuồn, trên người mặc đại hồng bào tử cổ tròn.
Liếc mắt nhìn qua, một mảng màu đỏ.
Đoạn Hàn Lâm mới đến trong chốc lát, liền có tiếng truyền triệu của Đông Cung, mọi người nối đuôi nhau mà vào, quay xung quanh ngự án, hai bên trái phải đứng đối lập.
Đang cùng đối lập với ngự án, là triển thư đài. Triển thư quan ôm một quyển sách đứng vững nhìn về phía trước. Còn lại Hàn