*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lái máy bay?” Thẩm Ngôn hoàn toàn xuất phát từ phản xạ có điều kiện mà liếc nơi nào đó giữa hai chân Vương Đại Hải một cái, mang theo giọng mũi hỏi, “Đi đâu lái?”
Vương Đại Hải không để ý cái nhìn của nhóc già đời họ Thẩm, dáng vẻ hưng phấn nhưng lại cố gắng kiềm nén có một tích tắc rất giống cậu nhóc muốn dắt bạn đến căn cứ bí mật: “Trước tiên giữ bí mật đã, em đến đó liền biết.” Dừng một chút, lại nói, “Không chỉ lái máy bay, còn có thứ khác để chơi, rất nhiều.”
Thẩm Ngôn bị gợi lên lòng hiếu kỳ, cơn đau lòng hơi giảm xuống, suy đoán: “Có thể lái máy bay, còn có thể chơi những thứ khác… Là sơn trang nghỉ mát sao? Thủy phi cơ* hả?”
*Thủy phi cơ là một loại phi cơ có cánh cố định, có khả năng hạ và cất cánh trên mặt nước
Thủy phi cơ Thẩm Ngôn từng chơi, hiện giờ rất nhiều khu du lịch đều có hạng mục này, mới mẻ cũng không tính là mới mẻ, nhưng xác thực là thú vị, Thẩm Ngôn vẫn còn tâm tính ham chơi, vừa nghĩ đến đi chơi liền lên tinh thần được chút, trên mặt lộ ra chút ý cười.
“Em hiểu như sơn trang nghỉ mát cũng được.” Vương Đại Hải cười ha ha, thần thần bí bí, “Không phải thủy phi cơ, không cần nước cũng bay được, hơn nữa không chỉ máy bay thú vị, những hạng mục khác khẳng định em cũng chưa từng chơi.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em chưa từng chơi?” Thẩm Ngôn nhướn mày không phục, “Ngay cả nhảy bungee em cũng từng chơi rồi.”
Vương Đại Hải vẫn chỉ cười, mắt nhìn thẳng con đường phía trước.
“Sơn trang nghỉ mát thường chỉ có mấy hạng mục đó, ” Thẩm Ngôn xòe đầu ngón tay đếm, “Cưỡi ngựa, bắn tên, suối nước nóng, golf, săn bắn, CS người thật, du thuyền, còn có gì nữa anh đợi em nghĩ đã…”
Vương Đại Hải càng đắc ý, vung tay lên nói: “Không đoán đúng một cái nào hết, ha ha!”
Thẩm Ngôn tò mò mở to hai mắt, hoàn toàn bị Vương Đại Hải dụ dỗ: “Thiệt hay giả? Rốt cuộc là cái gì? Leo núi? Phiêu lưu?”
Vương Đại Hải lắc đầu: “Không phải, em đừng đoán, em đoán không ra đâu.”
Lực chú ý của Thẩm Ngôn bị hấp dẫn, vắt nát óc nghĩ xem có thứ gì mình chưa từng chơi, cũng không còn quá đau buồn nữa.
Đến nhà hàng lẩu, Vương Đại Hải dừng xe xong, quay đầu nhìn Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn lau đôi mắt sưng tấy, hỏi: “Bây giờ có phải em rất khó coi không?”
“Chỗ nào khó coi? Đẹp mà.” Vương Đại Hải cũng không phải an ủi trái lương tâm, anh thật sự cảm thấy Thẩm Ngôn dù thế nào cũng đẹp, “Chỉ có điều nhìn ra được là vừa khóc xong.”
Nói đoạn, Vương Đại Hải mở hộc chứa đồ trên xe ra, lấy ra một bịch khăn ướt chưa mở đưa sang, nói: “Em lau trước đi.”
Thẩm Ngôn nhận lấy, phát hiện bịch khăn ướt này là nhãn hiệu mình quen dùng, liền cầm ở trong tay quơ quơ, thoải mái hỏi: “Hiệu này là anh cố tình chọn hả?”
Vương Đại Hải ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ừm, hai ngày trước anh thấy em dùng.”
Khóe môi Thẩm Ngôn cong lên, Vương Đại Hải thấy cậu cười, càng xấu hổ đến hoảng loạn, vội xuống xe vòng ra phía sau mở cốp xe lật qua lật lại, sau đó mở cửa ghế phụ ra, chụp một cái mũ bóng chày màu đen lên trên đầu Thẩm Ngôn, nói: “Em trai anh bỏ quên trên xe, em đè thấp vành mũ một chút sẽ không thấy rõ mắt em.”
Lúc tâm trạng kém, đồ ăn ngon vĩnh viễn luôn có thể mang đến sự an ủi cho kẻ tham ăn.
Vương Đại Hải bao hết nhiệm vụ bỏ thịt xiên thịt và vớt thịt, chuyên tâm đút cậu bạn nhỏ của anh, Thẩm Ngôn hóa bi thương thành dục vọng ăn uống, ăn mải đến khi cảm giác thịt trào lên tới cổ họng mới thôi miệng, thịt cừu non Mông Cổ đầy bụng thành công trung hòa một phần đau khổ.
Trước ngày hôm nay, Thẩm Ngôn còn có mong đợi về tình thương của cha, sự mong đợi ấy là uy hiếp của cậu, cũng là nhược điểm để Thẩm Tuấn Huy có thể công kích, nhưng bây giờ Thẩm Ngôn đã triệt để không còn ảo tưởng ông ta có thể đối xử tử tế với mình, mong đợi không còn, tự nhiên là thế nào cũng không sao. Ăn xong một miếng cuối cùng, Thẩm Ngôn nặng nề để đũa xuống, quét sạch những lời nói đau lòng của cha cậu vào thùng rác ở thế giới tinh thần, hiện giờ cậu chỉ muốn trốn Thẩm Tuấn Huy thật xa, không gặp nữa mới tốt.
Cách màn hơi nước màu trắng, Thẩm Ngôn nhìn mặt Vương Đại Hải, kêu một tiếng: “Ca ca.”
Vương Đại Hải ôn hòa đáp lời: “Hả?”
Tay Thẩm Ngôn ở dưới bàn xoắn lấy nhau, thấp thỏm nói: “Em sợ sau này họ sẽ trở lại trường học tìm em.”
“Em không cần lo lắng.” Vương Đại Hải động viên cậu, “Từ thứ hai tới, mỗi ngày anh đều đưa đón em, chỉ hai tên huấn luyện viên kia anh có thể đánh bọn họ chục lần.”
Thẩm Ngôn lại hỏi: “Nhưng lỡ như bọn họ thừa dịp anh không chú ý bắt em đi thì sao?”
Vương Đại Hải trừng mắt lên, lộ ra mấy phần bao che hung hãn, nói: “Vậy anh liền dẫn người đập trường bọn họ, thích làm sao thì làm, làm lớn chuyện vừa vặn tiết lộ cho truyền thông luôn.” Tuôn ra lời hung ác xong, Vương Đại Hải liền hiếm thấy mà nói đùa một câu, thu lại vẻ dữ dằn cười đùa với Thẩm Ngôn: “Dưới tay anh có rất nhiều người, toàn là nông dân, người nào cũng to con, kêu đến đó một cuốc đập gục một người, lấy máy kéo làm xe tăng luôn!”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vào hoàn toàn chính là tư thế nông dân dựng cờ khởi nghĩa!
Thẩm Ngôn bị anh chọc cho cười không ngừng được, hai mắt nhìn Vương Đại Hải lấp la lấp lánh, như là vầng trăng khuyết vớt lên từ dưới đáy giếng hòa vào đáy mắt.
“Dù sao thì em cũng đừng sợ, em đặt hết tâm tư lên việc học tập là được.” Cuối cùng, Vương Đại Hải vươn tay lướt qua nồi lẩu bốc hơi nóng, nặng nề xoa đầu Thẩm Ngôn, hồn nhiên không hay biết cậu bạn nhỏ hại anh đánh mất trái tim đã rất không nghe lời mà đặt hết tâm tư lên người anh.
Ăn lẩu xong hai người về đến nhà, để chủ nhật có thể chơi sảng khoái, Thẩm Ngôn thay dép lê xong không bỏ lỡ một giây nào, trực tiếp vào thư phòng làm bài tập.
Trước đây cậu không để bụng tới việc học cho lắm, luôn nghĩ đến chơi đùa, bài tập thường thường là nửa làm nửa chép để hoàn thành, nhưng bây giờ cậu biết sau này tuyệt đối không dựa vào gia đình được, nếu như không thi nổi đại học tốt thì tiền đồ thật sự sẽ thành vấn đề, sợi dây vẫn luôn buông lỏng trong đầu liền tự giác căng lên.
Từ tám giờ rưỡi Thẩm Ngôn ngựa không ngừng vó làm đến mười hai giờ rưỡi, trong lúc đó Vương Đại Hải vào thư phòng ba chuyến, phân biệt đưa một ly sữa bò nóng, hai đĩa xoài và lê gọt vỏ xắt miếng, còn có một đĩa điểm tâm kiểu Nhật mà Vương Tiểu Khê thích nhất —— hôm qua thứ sáu, là ngày cố định Vương Đại Hải chuyển vận tiếp tế cho
Vương Tiểu Khê, lúc Vương Đại Hải đi mua sắm hoa quả đồ ăn vặt mỗi thứ đều mua hai phần, một phần chính là cho Thẩm Ngôn —— miệng Thẩm Ngôn vẫn chưa từng ngừng lại, bị Vương Đại Hải đút đến ợ ra.
Vẫn luôn làm như thế đến mười hai giờ rưỡi, Thẩm Ngôn chỉ còn hai môn bài tập tương đối ít chưa làm, cậu đang rối rắm là nên tăng tốc làm thêm một môn, hay là ngày mai chơi xong trở về hẵng nói, cửa thư phòng chợt bị Vương Đại Hải nhẹ nhàng gõ hai lần.
Thẩm tiểu hồ ly đang muốn mở cửa, bỗng nhiên tròng mắt hơi chuyển động, nảy ra ý xấu bắt nạt người thành thật. Vì vậy, Thẩm Ngôn mím chặt môi không lên tiếng, tùy ý ném bút đi, gục xuống bàn giả bộ ngủ.
Người thành thật đáng thương ở ngoài thư phòng gõ tới gõ lui không ai để ý, không thể làm gì khác hơn là mở cửa ra một cái khe nhìn vào trong, trong lòng Thẩm Ngôn cười thầm, thân thể không nhúc nhích, lông mi dày rậm đổ xuống hai bóng mờ nhàn nhạt trên gương mặt trắng sứ. Người bình thường giả bộ ngủ thường vì nhắm mắt quá sức hoặc là bởi vì căng thẳng khiến lông mi run run lộ ra sơ hở, nhưng mấy chi tiết nhỏ như vậy không làm khó được Thẩm tiểu hồ ly, cậu giả bộ ngủ đến mức có thể cho điểm tối đa, Vương Đại Hải không chút hoài nghi, chỉ đau lòng nghĩ thằng bé thực sự là mệt muốn chết rồi, ngày mai nhất định phải dẫn em ấy đi chơi thật vui.
“Bạn nhỏ, bạn nhỏ, ” Vương Đại Hải đụng đụng cánh tay Thẩm Ngôn, “Dậy về phòng ngủ, đợi chút nữa cảm lạnh.”
Thẩm Ngôn vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ ngủ rất say: “…”
Vương Đại Hải lại kêu vài tiếng, không có kết quả.
Những chuyện tương tự cũng từng phát sinh trên người Vương Tiểu Khê, học học liền ngủ thiếp đi không hề kỳ quái đối với học sinh cấp ba việc học nặng nề cả người uể oải, Vương Đại Hải tháp tùng em trai học tập hai năm, đã quen ứng phó với tình huống như thế. Vì vậy, Vương Đại Hải xoay ghế dưới người Thẩm Ngôn sang, một tay nhấc hai chân Thẩm Ngôn, một tay ôm sau lưng Thẩm Ngôn, như ôm con mèo nhỏ dễ dàng bế Thẩm Ngôn lên từ trên ghế xoay, lập tức, anh thả nhẹ bước chân đi về hướng phòng ngủ của Thẩm Ngôn.
Mặt Thẩm Ngôn khi ngủ rất dễ nhìn, có lẽ là bởi vì nhắm hai mắt khiến lông mi có vẻ càng dài, gương mặt tinh xảo ấy dường như còn tuấn tú hơn cả lúc thức, Vương Đại Hải liếc một cái liền không dám nhìn nữa, mím môi ngẩng đầu mắt nhìn phía trước, vứt bỏ tất cả tà niệm hỗn tạp, nội tâm mờ mịt như lão tăng nhập định. Một đường khó khăn đi vào phòng ngủ của Thẩm Ngôn, Vương Đại Hải cúi người xuống, nỗ lực đặt Thẩm Ngôn ở trên giường…
Nhưng mà, ngay khi Vương Đại Hải cong lưng trọng tâm bất ổn, Thẩm Ngôn trong ngực anh bỗng chợt như mộng du giơ tay ôm lấy cổ Vương Đại Hải, giống như ôm một con gấu bông to lớn kéo anh lên trên người mình, Vương Đại Hải không hề phòng bị, bàn chân trượt đi cả người nặng nề té nhào lên trên người Thẩm Ngôn, đè chặt Thẩm Ngôn ở dưới thân.
Thẩm Ngôn tức khắc mở mắt ra, dáng vẻ như còn buồn ngủ, đôi mắt chớp chớp hai cái mới thuận lợi điều chỉnh tiêu cự, diễn rất đủ bộ, mê man hỏi: “Ca ca?”
“A!” Vương Đại Hải cả kinh gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, một số ảo tưởng vừa nãy bị bạo lực trấn áp chợt dốc toàn bộ lực lượng ào ra dưới sự kinh hãi, trong đầu Vương Đại Hải tức khắc chất đầy mấy thứ ngổn ngang, màu da ngăm ngăm quân lính tan rã dưới thế tiến công của màu đỏ càng cháy càng mãnh liệt, một giây nghẹn ra gương mặt đỏ bừng, lắp bắp nói, “Anh… em ngủ ở thư phòng, anh ôm em về… vừa, vừa nãy em kéo cổ anh anh không đứng vững…”
“À.” Thẩm Ngôn khẽ đáp lời, “Mới nãy em nằm mơ.”
“Vậy, vậy khó trách, không đè đau em chứ?” Nét mặt già nua của Vương Đại Hải đỏ bừng hỏi, kiềm lòng không đặng nhớ lại cảm giác đè Thẩm Ngôn ở dưới thân vừa rồi.
Rất gầy, nhưng không cấn người, nho nhỏ xíu xiu, cả người đều bị mình bao ở phía dưới, đùi rất mềm, eo nhỏ đến độ như có thể cầm lấy, trong hõm cổ có hương chanh, khiến người ta muốn…
Đừng nghĩ nữa! Vương Đại Hải con mẹ nó mày đừng nghĩ nữa! Vương Đại Hải bỗng nhiên thức tỉnh từ trong ảo tưởng, hận không thể tát mình một cái.
“Không đau.” Thẩm Ngôn đáp, giương mắt nhìn Vương Đại Hải, hai người đối diện chốc lát, Thẩm Ngôn bỗng nhiên giả vờ mất tự nhiên trượt mắt sang nơi khác.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài giây sau, cậu cũng đỏ mặt theo Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải: “…”
Thẩm Ngôn: “…”
Biểu hiện quá bằng phẳng, quá thô là tối kỵ trong việc chế tạo bầu không khí mờ ám! Hai bên đều mang dáng vẻ trong lòng có quỷ mới mờ ám được.
—— Dù Thẩm Ngôn cũng chưa từng yêu đương, nhưng cố tình đầu óc xài quá tốt, rất nhiều đạo lý nhỏ cậu đều có thể vô sự tự thông mà tự mình ngộ ra.
Cảm giác được nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, Vương Đại Hải dùng sức lau gương mặt nóng hổi, thấp giọng nói: “Cái đó, em mau nghỉ ngơi đi, ngày mai chín giờ rưỡi anh gọi em.”
“Được.” Khuôn mặt Thẩm Ngôn đỏ bừng bừng chui vào trong chăn, kéo chăn tới cằm, ngoan ngoãn nói, “Ca ca ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Vương Đại Hải không thể chờ đợi được muốn trốn khỏi bầu không khí dụ người ta phạm tội này, gấp gáp lui về phía sau, còn suýt nữa đụng phải khung cửa.
Thẩm Ngôn vội vàng rụt mặt lại trong chăn, sợ Vương Đại Hải thấy nụ cười trên mặt mình.