Mạc Ngạc đem hai chữ "Nữ nhân" nhấn mạnh, sau liền nằm xuống nhìn Kiều Thanh Vũ đang đứng nhìn nàng chằm chằm, Mạc Ngạn không phủ nhận là cô rất thích nhìn vào đôi mắt lạnh lùng cùng vẻ mặt nghiêm túc kia của Kiều Thanh Vũ, cô thật sự muốn biết Kiều Thanh Vũ sẽ phản ứng thế nào khi biết được xu hướng tình dục của mình.
Kiều Thanh Vũ cầm gối kê để lại ngay ngắn trên giường đột nhiên ngừng lại, sau nàng ngồi lại ghế bên cạnh Mạc Ngạn. Nàng đột nhiên nghĩ ra nhiều thứ, cô gái trước mặt nàng tựa hồ có rất nhiều mặt mà nàng chưa biết: Thích nữ nhân? Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn, người này sao lại có thể không ngần ngại mà tiết lộ xu hướng tình dục của mình trước mặt người khác như vậy
Nhưng Mạc Ngạn vì mình mà bị thương nên Kiều Thanh Vũ không để tâm lắm lời nói kia của Mạc NGạn, nhìn cô một hồi liền thản nhiên nói:'Cám ơn cô, hôm nay nếu không có cô thì chắc chắn người phải nằm ở đây là tôi rồi."
Mạc Ngạn đảo cặp mắt trắng dã ngạc nhiên không nghĩ Kiều Thanh Vũ sẽ nói như vậy.
Mạc Ngạn thấy vẻ mặt bình tĩnh như cũ của Kiều Thanh Vũ thì trong lòng nghĩ đến chuyện cô thích nữ nhân chỉ có Tiểu Nhạc cùng vài người thân thiết biết. Mạc Ngạn có chút nhụt chí tổng kết lại trong lòng: Mỹ nhân này thật sự không có tình thú.
Kiều Thanh Vũ cũng không ở lại phòng bệnh quá lâu, hai người hàn huyên vài câu thì nàng nhận được điện thoại phải đi. Kiều Thanh Vũ đi chưa được bao lâu thì Mạc Ngạn cũng xuất viện. Bởi vì bị thương nên Mạc Ngạn được nghỉ phép khoảng một tháng.
Mạc NGạn đi vào thang máy vừa nghĩ lúc Kiều Thanh Vũ hỏi nàng muốn nghỉ phép bao lâu mang vẻ mặt thành khẩn làm cô không khỏi mỉm cười, bị thương nhiều khi cũng tốt, so với trong quân đội khổ cực kia thì cuộc sống này hạnh phúc hơn nhiều.
Thang máy dừng lại, Mạc Ngạn liền đi tới của bệnh viện, tay cô vô tình đụng trúng một người, cô cau mày lui về sau một bước liền thấy một người đàn ông cũng mang vẻ mặt cau có giống cô.
Người đàn ông ngẩng đầu lên định mắng vốn thì thời điểm vừa thấy Mạc Ngạn khiến hắn bất động, giật giật môi, không nói tiếng nào liền quay lưng chạy nhanh ra khỏi cửa bệnh viện như gặp phải ma quỷ.
Người đàn ông chạy không thèm quay đầu lại nhìn, đến khi ra hẳn bên ngoài thì mới dừng lại, hắn có chút kích động lấy điện thoại ra.
"Lão gia, tôi vừa gặp tiểu thư." Điện thoại vừa được kết nối không đợi đầu dây bên kia lên tiếng thì nam nhân đã nói trước.
"Tiểu thư? A Minh, anh đang nói gì vậy?" Bên kia truyền tới giọng một nam nhân trung niên.
"Lão gia, tôi thực sự gặp được tiểu thư, tôi đang đứng trước cửa bệnh viện. Tôi định đi lấy thuốc thì bất ngờ gặp được tiểu thư ở đại sảnh. Thật sự là tiểu thư, tôi tuyệt đối không có nhìn lầm."
Bên kia im lặng vài giây, sau tiếng của nam nhân trung niên truyền tới:"Anh chắc chắn? Đã hơn mười năm không gặp, anh sẽ không phải là nhìn nhầm đó chứ?"
"Không sai được. Dáng vẻ của tiểu thư không thay đổi nhiều lắm, bất quá tiểu thư không nhận ra tôi." Nam nhân trả lời rất nhanh sau đó liền cúp máy.
Nam nhân vừa cúp máy liền chạy vào trong bệnh viện tìm kiếm Mạc Ngạn nhưng không thấy cô đâu nữa...
Nam nhân chạy đi làm Mạc Ngạn đặt dấu chấm hỏi lớn trong đầu, cô nhìn bốn phía xung quanh rồi lại nhìn chính mình, cô nhăn mi không hiểu mình có gì không ổn a. Như thế nào lại dọa nam nhân kia chạy như gặp ma vậy ? Mạc Ngạn lắc đầu tiếp tục đi ra ngoài, đầu năm nay gặp nhiều chuyện tưởng chừng không thể mà vẫn có thể gặp được. Đúng là đời.
Vừa ra khỏi bệnh viện Mạc Ngạn liền thấy Tiểu Nhạc đang bước từ trong xe ra, hắn vừa thấy Mạc Ngạn liền chạy tới vội vàng hỏi:"Chuyện gì xảy ra? Mới đi làm không bao lâu liền bị thương là sao?"
"Minh Xuyên kêu cậu tới?" Mạc Ngạn không nhanh không chậm nói.
"Đúng vậy, tôi vừa họp xong tiểu tử đó liền gọi cho tôi làm tôi cái gì cũng không hiểu."
Mạc Ngạn cười cười đi tới xe của Tiểu Nhạc thản nhiên nói:"Không có việc gì, cánh tay bị thương một chút thôi."
Trên đường đi Tiểu Nhạc không ngừng hỏi Mạc Ngạc rốt cuộc tại sao lại bị thương? Hắn thấy Mạc Ngạc không thèm trả lời liền trưng