Khung cảnh trong phòng khiến người ta liên tưởng tới một gia đình nhỏ hạnh phúc, hai người con gái không tính là "thân thuộc" vây quanh một đứa nhỏ. Một người thì sắp xếp lại chăn gối, một người thì thay đồ cho đứa nhỏ. Cả người tuy không ai nói chuyện với nhau câu nào nhưng động tác lại rất ăn ý, tự nhiên hài hòa đến mỹ cảm.
Khung cảnh hạnh phúc ngắn ngủi ấy đột nhiên bị một trận ho kịch liệt kèm theo một loạt tiếng hít thở gấp khiến người ta phải lo lắng phá vỡ. Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu lên thấy Mạc Ngạn cũng đang nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng, nàng liền quang gối sang một bên chạy sang căn phòng phát ra âm thanh ho khan kia.
Không biết có phải là do Đồng Đồng lúc nãy đã ngủ được một giấc rồi hay không mà giờ con bé chỉ nằm ngoan trên giường không có chút gì gọi là muốn ngủ nữa. Mạc Ngạn chưa bao giờ ru trẻ con ngủ nên cô không biết phải làm sao, cuối cùng cô kể chuyện xưa lúc ở trong quân đội cho Đồng Đồng nghe, sau một hồi thao thao bất tuyệt cô quay sang thấy con bé đã ngủ từ bao giờ. Mạc Ngạn nhìn Đồng Đồng đang ngủ say, nghĩ con bé cả ngày hôm nay hẳn là còn mệt còn hơn cả cô lúc phải tập luyện trong quân đội vào giờ ngọ nữa....
Mạc Ngạn bất đắc dĩ cười khổ, cô tưởng tượng không biết Kiều Thanh Vũ ru Đồng Đồng ngủ như thế nào Kể chuyện xưa, hát nhạc thiếu nhi hoặc làm xiếc hiển nhiên không phải là phong cách của nàng rồi......
Mạc Ngạn đứng lên, nhìn Đồng Đồng một chút, trong lòng cảm thấy bội phục Kiều Thanh Vũ, trong nhà phải nuôi và chăm sóc một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện cùng một người cha bị bệnh nặng, nàng một thân một mình có phải rất khổ cực không Mà nàng còn làm việc không phân biệt ngày đêm đến nỗi lúc nào cũng thấy nàng mệt mỏi. Mạc Ngạn nghĩ như vậy sau lại quan sát cách bố trí bên trong nhà,cảm thấy không có bóng dáng của đàn ông ở đây....
Mạc Ngạn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại lui ra ngoài, cô vừa quay mặt ra ngoài thì thấy Kiều Thanh Vũ với vẻ mặt mệt mỏi cũng đang từ phòng đối diện đi ra, hai người mặt đối mặt, cười cười đi tới cùng đi tới phòng khách.
"Cha cô sao rồi?" Mạc Ngạn ngồi xuống ghế sofa nhìn Kiều Thanh Vũ đang mở cửa tủ lạnh lấy nước hỏi.
"Đang ngủ." Kiều Thanh Vũ lấy trong tủ lạnh hai chai nước, đi tới chỗ sofa đưa cho Mạc Ngạn một chai rồi ngồi xuống bên cạnh cô. "Đồng Đồng ngủ?"
"Ân, vừa mới ngủ."
"Hôm nay thực sự rất cám ơn cô."
"Kiều đội trưởng, sao cha cô lại xuất viện vậy?" Mạc Ngạn khó hiểu nhìn Kiều Thanh Vũ hỏi, cô vẫn không thể nghĩ ra lí do nào, ông ấy vừa tỉnh lại sau khi hôn mê không phải là nên ở lại để quan sát thêm sao
Kiều Thanh Vũ không vội, uống một ngụm nước, quay đầu liếc nhìn Mạc Ngạn một cái nói:"Ông ấy không muốn nằm viện, tôi khuyên không được."
"Tại sao lại không muốn nằm viện? Không phải bác sĩ không phải đã nói ông ấy cần nhập viện để được hảo hảo điều trị sao....." Mạc Ngạn nghe Kiều Thanh Vũ nói vậy liền phản ứng lại. Một người bệnh nặng như vậy mà không chịu nhập viện thì ngoài việc kinh tế khó khăn thật sự không còn gì khác.
Kiều Thanh Vũ không trả lời câu hỏi của Mạc Ngạn, nàng vừa cởi giày vừa nói:"Cũng không còn sớm nữa, cả ngày đã làm phiền cô nhiều rồi, sớm quay về nghỉ ngơi đi."
"Tôi......." Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ lại bắt đầu đuổi mình về, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ nữ nhân này thật là lạnh lùng mà.
Mạc Ngạn ngồi dịch sang một chút để Kiều Thanh Vũ có thể nằm thoải mái một chút, sau đó nói:"Kiều đội trưởng, tôi 15 tuổi đã nhập ngũ, tính đến nay cũng đã hơn mười cái xuân rồi, ở trong quân đội phải đi qua nam xông qua bắc, đồng đội thân thiết không tính là nhiều nên không có ai để cùng nói chuyện......" Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đang chăm chú nghe mình tâm sự, cô ngồi thẳng lưng tiếp tục kể:"Ở Dạ Thành tôi cũng không có mấy bằng hữu tốt nên mỗi ngày chỉ thui thủi một mình. Thật sự rất nhàm chán và tủi thân a."
Kiều Thanh Vũ càng nghe mấy lời nói về sau của Mạc Ngạn thì mặt nàng càng nhăn, cô là đang không muốn về sao Nàng đương nhiên là hiểu ngụ ý trong lời nói của cô rồi.
Quả nhiên Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ nhăn mặt thì phá lên cười, nói:"Tôi chỉ là cảm thấy tôi cùng nhà cô rất có "Gia cử hữu duyên", đi ngoài đường cũng có thể gặp nhau." Cô vừa nói chuyện vừa gật đầu :"Thật sự là có duyên với cha cô, với Đồng Đồng, còn có với cô nữa..."
"Cho nên, cô không tính về chứ gì?" Kiều Thanh Vũ có thể coi như đã lĩnh giáo qua kiểu nói ẩn ý của cô rồi nên nàng hỏi thẳng cô. Đồng thời đem chân để lên sofa tìm tư thế nằm cho thoải mái rồi gối tay nằm xuống.
Mạc Ngạn đảo mắt nhìn xung quanh, cười ngây ngô gật gật đầu, nói:"Tôi biết cô hôm nay nhất định là không ngủ được nên muốn ở lại tâm sự cùng cô."
Kiều Thanh Vũ cong khóe môi, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng thật sự cảm tạ người đồng sự mới Mạc Ngạn này. Tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng cô đã đem chuyện ngày xưa ra tâm sự với người lạ như nàng, khiến nàng có cái nhìn khác về cô. Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn một hồi lâu, đột nhiên trong đầu