Đi vào Dạ Yến , bị thứ âm thanh đinh tai nhức óc kia ập tới, Mạc Ngạn nhíu mày cô không biết đã bao lâu rồi chưa đến những nơi như vậy. Vi Tiểu Nhạc hiển nhiên là khách quen ở đây, quản lí ở đại sảnh hướng hắn mỉm cười tiêu sái bước tới nói vài câu với hắn rồi mời mọi người lên phòng ở lầu ba.
"Mạc tỷ , ở đây ồn quá, chúng ta lên phòng cho yên lặng." Tiểu Nhạc một bên đeo kính râm từ nơi đầy tiếng nhạc ồn ào kia bước tới cười hì hì nói cùng Mạc Ngạn có chút lớn tiếng.
Mạc Ngạn gật đầu, nhìn các bằng hữu rõ ràng vì đến nơi này mà hưng phấn lên, cô có cảm giác mình lạc lõng, quân đội cùng xã hội quả là hai thế giới khác biệt một trời một vực.
Mọi người ngồi trong phòng chưa kịp nóng ghế thì một người phục vụ mặc tây trang mang rượu vao. Hắn hướng đầu nhìn mấy người đang ngồi gật đầu một cái sau đó thì thầm gì đó vào tai Tiểu Nhạc, chỉ thấy Vi Tiểu Nhạc cười xấu xa, hắn quay đầu nhìn mấy người kia ,nói :" Muốn hay không gọi vài người đến bồi rượu?"
Mạc Ngạn nghe xong nhíu mày, nhìn mấy người kia rồi lại nhìn nụ cười xấu xa của Tiểu Nhạc.
"Bồi cái gì mà bồi, nhiều người như vậy chưa đủ để bồi cậu hay sao?" Không đợi mọi người lên tiếng, Khúc Tư Dĩnh liền hướng Tiểu Nhạc rống lên.
Vi Tiểu Nhạc không quan tâm lời nói của Khúc Tư Dĩnh, quay đầu hướng Tề Lượng nói :"Lượng ca tìm vài tiểu muội bồi rượu đi, bọn họ đều già rồi, không biết gì là hưởng thụ cả."
"Tiểu tử nhà ngươi tự đi mà hưởng thụ, thiệt không biết miệng lưỡi đều biến thành dạng gì rồi. Còn tìm bồi rượu, đúng là không biết tốt xấu."
" Chính là hôm nay Mạc tỷ trở về, phải tìm cái gì bồi rượu cậu ấy chứ." Ngồi đối diện hắn là Tiết Bằng lên tiếng.
Vi Tiểu Nhạc nhíu mày, nhìn Mạc Ngạn đột nhiên nói:"Tôi chắc Mạc tỷ cũng muốn tìm một cô gái để nói chuyện."
Tiểu Nhạc nói xong, mọi người đều đồng loạt nhìn Mạc Ngạn. Mạc Ngạn không nghĩ Tiểu Nhạc sẽ nói như vậy, lúc đầu có chút sửng sốt sau đó liền cười ha hả, nói:"Tốt. Tiểu tử cậu vẫn còn nhớ tôi thích gì." Nói xong cô liền nở một nụ cười.
Mạc Ngạn nói một câu làm mọi người kinh ngạc, Khúc Tư Dĩnh cười ha ha hướng Mạc Ngạn ra vẻ chim nhỏ nép vào người, giọng nhỏ nhẹ nói:"Mạc tỷ, em gái này bồi cậu thì sao?"
Mạc Ngạn nhìn Khúc Tư Dĩnh muốn đùa giỡn, vẻ mặt thuận thế ôm nàng vui đùa nói:"Cầu còn không được."
Đêm nay mọi người đều không có cái gì gọi là bồi rượu tiểu thư, phía trước vài người đã say, trên bàn rượu không ngừng được mang lên, không khí càng thêm vui vẻ.
Nháy mắt cái đã muốn nửa đêm, mọi người đều ngã vào sofa nằm nghiêng ngả, Mạc Ngạn có chút choáng váng đúng dậy lắc đầu, cô trong đầu không ngừng nhắc nhở bản thân, còn tiếp tục như vậy sợ ngày mai không thể đi báo danh được.
Ban đêm thật lạnh, một hàng sáu người cùng Mạc Ngạn đi ra khỏi Dạ Yến. Khác này trên ngã tư người qua lại không nhiều lắm. Mấy chiếc xe đi chậm bên cạnh họ mời họ đi xe.
"Không cần lái xe, đi bộ một chút đi." Mạc Ngạn đón gió đang thổi tóc mình, nhẹ giọng nói.
"Không được mai tôi còn phải đi làm nữa, không có thời gian đi bộ với các ngươi đâu." Khúc Tư Dĩnh nhìn đồng hồ càm ràm.
"Vậy cùng lên xe hết đi, giờ này có ít xe qua lại lắm." Tề Lượng liếc mắt đánh giá mọi người một cái, nhìn Quý Minh Xuyên nói :"Anh cùng Minh Xuyên lái xe." Nói xong hắn lấy chìa khóa xe từ túi của Vi Tiểu Nhạc.
"Mạc tỷ , Dĩnh tỷ , em đưa các chị đi." Quý Minh Xuyên gặp Tề Lượng lên xe dẫn đầu, liền đi đến chỗ Mạc Ngạn nhìn hai người nói.
"Minh Xuyên, em không sao chứ?"Mạc Ngạn nhìn Minh Xuyên hỏi ngược lại.
"Không có việc gì, em uống ít."
" Vậy em đưa Tư Dĩnh, Tiết Bằng, Vũ Huyên về đi, chị với Tiểu Nhạc cùng đường sẽ về cùng nhau, tiện thể đưa Lượng ca về luôn." Nói xong Mạc Ngạn tiến về phía xe của Tiểu Nhạc đang chuẩn bị khởi động rồi ngồi lên.
Mạc Ngạn nhìn Quý Minh Xuyên rời đi mở cửa xe, khởi động xe theo cô.
Thật có chút uống hơi nhiều, Mạc Ngạn bắt buộc bản thân tỉnh táo chậm rãi nhìn phía trước lái xe ,đãi xe một nửa Mạc Ngạn đang định hồi luân thì nghe hai tiếng "Bang bang." chói tai vang lên. Mạc Ngạn căng thẳng nắm chặt tay lái, quay đầu thì thấy trước cửa Dạ Yến có vài nam nhân mặt mày hung dữ mà chạy trước họ là một người đàn ông đang ôm cánh tay bị thương.
"Oa, bắn nhau kìa." Không đợi Mạc Ngạn phản ứng, Tiểu Nhạc ngồi ở vị trí phó lái kêu lên, hắn kích động kêu lên một tiếng hai tay có chút không thể khống chế mở cửa xe chạy ra ngoài.
"Tiểu Nhạc quay lại , nguy hiểm." Mạc Ngạn vội vã xuống xe đuổi theo Tiểu Nhạc, giọng cô có chút lạc nhịp, nhưng hắn quá nhanh làm