Ra khỏi khách sạn Mạc Ngạn mới nhớ ra, cô gặp Tiểu Cửu để chất vấn sao giờ lại trở thành dàn xếp giúp hắn, Mạc Ngạn bất đắc dĩ cười, cô sao lại không phát hiện bản thân mình lương thiện như vậy.
Từ khách sạn về sở mất khoảng 20 phút, chưa về tới sở Mạc Ngạn nhận được điện thoại của Đông Húc bảo cô đi tới Viện Kiểm Sát. Mạc Ngạn bảo tài xế quay đầu đi tới chỗ của Đông Húc. Gửi tin nhắn đi nhưng chưa thấy trả lời, Mạc Ngạn đang lo không biết đối mặt với Kiều Thanh Vũ như thế nào thì lại nhận được điện thoại của Đông Húc, Kiều Thanh Vũ chắc chắn cũng có chút cảm giác với mình nếu không sao lại phải nhờ Đông Húc gọi điện cho cô, chẳng qua là nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cô, nàng cần thời gian để suy nghĩ.
Giải quyết xong việc ở Viện Kiểm Sát trời đã tối, xung quanh đền đều đã được bật sáng hết. Tuyết cũng không biết đã ngừng rơi từ bao giờ chỉ thấy để lại một mảng tuyết trắng.
"Còn về sở sao?" Đông Húc lái xe quay sang thấy Mạc Ngạn đang trầm mặc, hỏi.
"Ừ." Mạc Ngạn thả lỏng đầu dựa cửa sổ mệt mỏi nói.
Đông Húc thấy Mạc Ngạn mệt mỏi cũng không hỏi thêm, chuyên tâm lái xe về sở. Trên đường nhiều lần muốn nói lại thôi. Đông Húc không quen với một Mạc Ngạn trầm lặng như vậy.
Hai người xuống xe vừa bước lên cầu thang thì thấy Kiều Thanh Vũ đang đi xuống, hai tay cầm một đống tài liệu, trời lạnh mà sao lại mặc ít đồ như vậy, ngoài đồng phục cũng không khoác gì thêm.
Mạc Ngạn thấy kiều Thanh Vũ ngày càng tới gần, liền đứng lại.
"Kiều đội trưởng." Đông Húc không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, vẫn như bình thường chào hỏi nàng.
Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt tươi cười của Đông Húc, đằng sau Đông Húc Mạc Ngạn cũng đang đứng hình nhìn nàng, nàng bỗng mất tự nhiên, gật đầu đáp lời chào của Đông Húc.
"Nếu không có việc gì thì thu xếp đồ về nghỉ sớm đi." Kiều Thanh Vũ thản nhiên nói, gật đầu với Đông Húc, tiếp tục đi xuống, lúc đi ngang qua Mạc Ngạn Kiều Thanh Vũ có dừng lại một chút, sau đó đi ra xe.
Mạc Ngạn vẫn đứng yên không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại nhìn, Đông Húc đã đi lên được vài bậc nữa mà Kiều Thanh Vũ ở đằng sau cũng ngày càng đi xa. Mạc Ngạn không khỏi ảo não, không phải chỉ là một cái tin nhắn thôi sao? Chỉ vì một tin nhắn mà không thèm để ý mình. Cô lại không có ý ép nàng làm bạn gái mình, không đồng ý thì có thể từ chối mà, sao lại phải giả bộ không biết như vậy? Mạc Ngạn tức giận, cảm thấy khó hiểu.
Mạc Ngạn cảm thấy ngực bị đè nặng, ngước đầu lên thấy Đông Húc đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, không để ý vội xoay lưng đuổi theo Kiều Thanh Vũ.
Đi xuống bậc thang, Kiều Thanh Vũ lên xe jeep ngồi, khởi động xe, quay đầu xe đi ra ngoài cổng.
Mạc Ngạn thấy ánh đèn chói chiếu vào mặt, nheo mắt thấy xe của Kiều Thanh Vũ đang dời đi, cô vội chạy nhanh đuổi theo, mở cửa chỗ phó lái, "Ầm" cửa nhanh chóng được đóng lại,thân thủ nhanh nhẹn ngồi vào trong xe.
Kiều Thanh Vũ bị bất ngờ, sửng sốt vội phanh xe lại, nhìn Mạc Ngạn lớn tiếng:"Cô điên rồi."
Bởi vì quá mức kích động, hai mắt Kiều Thanh Vũ có chút đỏ lên, nàng bị hành động vừa rồi của Mạc Ngạn làm cho hoảng sợ.
Xe dừng lại, Mạc Ngạn dựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi một chút, sau đó mới chậm rãi quay sang đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Kiều Thanh Vũ, cũng không lên tiếng giải thích, hỏi ngược lại:"Em nhận được tin nhắn của tôi chưa?"
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn không hề e dè hỏi thẳng vấn đề làm nàng có chút đau não, mặt mất tự nhiên, khởi động lại xe.
Xe nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát, trời đổ tuyết nên thời tiết cũng trở nên lạnh hơn, nhưng không khí bên trong xe còn lạnh hơn cả gió mùa đông bên ngoài. Sau khi đi qua hai lần đền đỏ Kiều Thanh Vũ mới thả lỏng , khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, thản nhiên nói:"Về sau đừng làm vậy nữa, không an toàn."
Mạc Ngạn vẫn ngồi thẳng hai tay đặt lên đầu gối không nhúc nhích, yên lặng vài giây mới chậm rãi quay sang nhìn Kiều Thanh Vũ, nói:" Nếu không thể chấp nhận vậy cứ coi như tôi chưa từng gửi tin nhắn đó đi."
Kiều Thanh Vũ ngạc nhiên quay sang nhìn muốn nhìn nét mặt của Mạc Ngạn. Mạc Ngạn vẫn như cũ, ngồi thẳng nhìn nàng nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì.
Kiều Thanh Vũ tránh đi ánh mắt của Mạc Ngạn, khởi động xe, nàng không phải không muốn chấp nhận Mạc Ngạn mà là lần đầu tiên gặp loại chuyện này khiến nàng không biết nên làm gì. Nàng có chút hỗn loạn, không biết nên trả lời Mạc Ngạn như thế nào? Tâm trí không ngừng nói không thể, hai người đều là nữ sao có thể? Còn có ba, còn có Đồng Đồng..Phải làm sao?
"Dừng xe ở bên kia đi, tôi muốn xuống xe." Mạc Ngạn thở dài, cô rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, miễn cưỡng chấp nhận sự thực, uể oải dựa đầu lên ghế. Những ngày qua tiếp xúc với nàng khiến cô càng mê luyến nàng, không gặp nàng liền không muốn làm gì. Nhưng cô không muốn ép nàng, nếu không phải tại nàng cố ý lẩn tránh thì cô cũng không phải mặt dày đuổi theo xe nguy hiểm như vậy.
Là cô xúc động quá mức, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Kiều Thanh Vũ, Mạc Ngạn cảm thấy mệt mỏi. Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho quên hết.
Kiều Thanh lái tới chỗ Mạc Ngạn bảo,dừng xe, nhìn Mạc Ngạn bước xuống xe, ngập ngừng nói:'Tôi.....cô..." Nói được hai chữ sau đó liền không nói được gì thêm.
"Tôi không sao." Mạc Ngạn hiểu