Hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai nói lời nào. Mạc Ngạn cảm thấy có chút mệt mỏi, hôm nay quá nhiều nói chuyện không vui lúc trước. Mạc Ngạn ôm chặt người trong lòng thấy nàng cũng không có kháng cự.
"Đã ngủ chưa?" Một lúc sau nhịn không được Mạc Ngan nhẹ giọng hỏi.
"Chưa." Bởi vì bị Mạc Ngạn đột ngột ôm khiến cô hờn dỗi nói.
"Thanh Vũ, tôi rất thích em." Mạc Ngạn nghiêm túc nói.
Người trong lòng không có lên tiếng, vẫn như cũ nằm yên trong lòng cô.
Mạc Ngạn vuốt ve tóc của Kiều Thanh Vũ, nhẹ giọng nói:"Tôi thực sự rất thích em." Mạc Ngạn nói xong còn hôn lên môi Kiều Thanh Vũ một cái:"Ngủ đi."
Trong phòng lại bắt đầu chìm vào im lặng, bóng tối bao chùm cả căn phòng chỉ để lại hai cô gái đang ôm nhau ngủ.
Lúc Mạc Ngạn gần chìm vào giấc ngủ Kiều Thanh Vũ mới yếu ớt nói
"Tôi xin lôi, tôi thực sự không thể..." Giọng nàng rất nhẹ, giống như nỉ non. Bóng tôi thực sự có thể khiến người ta yếu đuối tháo bỏ lớp ngụy trang ra, giống như Kiều Thanh Vũ lúc này là một người khác với người uy nghiêm lạnh lùng ban ngày.
"Ân." Mạc Ngạn phát ra giọng mũi, đưa tay lên xoa nhẹ mắt Kiều Thanh Vũ, giọng ngái ngủ dụ dỗ:"Ngoan, đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi."
Mạc Ngạn thở dài, nhẹ nhàng nói:"Tôi sẽ đợi đến ngày em nói đồng ý, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian ở phía trước." Nói xong liền nhắm mắt lại ngủ mất.
..................................................
Khoảng thời gian sau đó lại bình thường trở lại, Mạc Ngạn đi theo tổ trưởng Hắc bao công giải quyết mấy vụ án nên lúc nào cũng phải chạy việc ở bên ngoài. Mà Kiều Thanh Vũ từ sau đêm đó cũng không còn né tránh cô, nếu hai người gặp nhau, nàng sẽ cười tươi với cô. Loại cảm giác này thật vi diệu, không cần làm gì nhiều chỉ cần đối phương nhìn hoặc cười với mình một cái liền cảm thấy vui như Tết sắp tới, không cần nói nhiều cũng sẽ hiểu người kia muốn nói gì.
Nhưng cuộc sống làm gì có thể thuận buồm xuôi gió mà không có chút gợn sóng nào.
Giống như Mạc Ngạn bây giờ, ông trời tự nhiên lại vất cái nhiệm vụ khó khăn này vô mặt cô. Nếu không gặp Kiều Thanh Vũ thì cô đã không phải đau đầu đắn đo suy nghĩ như bây giờ. Nhiệm vụ này bắt buộc Mạc Ngạn phải nói dối mà trong tình yêu vĩnh viên không nên có sự lừa dối, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác.
Hôm nay ở sở có một vụ án mới, cấp trên quyết định giao vụ án lại cho tổ của Mạc Ngạn. Cô phụ trách đi thu thập thông tin của người bị hại, lúc làm xong cũng vừa vặn tới thời gian ăn trưa, văn phòng cũng không còn nhiều người ở lại.
"Cái tên đáng ghét kia lại đang nổi điên cái gì vậy?" Mạc Ngạn chỉ tay tới chỗ Hồ đội phó đang đứng, bộ dạng giống như ai cướp vợ của hắn hay sao ấy, nhịn không được hỏi Đông Húc ở bên cạnh.
Đông Húc rời mắt khỏi điện thoại ngước lên nhìn Hồ Vì Dân đang bực tức to tiếng cái gì đó, vẻ mặt đặc biết khinh bỉ, than thở nói:"Anh ta bình thương vẫn như vậy, đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không chịu khuất phục."
"Không phục ai?" Mạc Ngạn hiếu kì hỏi.
"Còn có thể là ai, chính là Kiều đội trưởng của chúng ta, trong mắt anh ta cô ấy chỉ là một cô gái còn non nên mới cảm thấy không phục vì vậy mỗi ngày đều tìm người để phát tiết." Đông Húc cũng lười quan tâm chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục bấm điện thoại, một lúc sau nghĩ được gì đó lại ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ngạn:"Chắc là bước vào thời kì mãn kinh."
"Phốc...." Mạc Ngạn nghe ba chữ "thời mãn kinh" nhịn không được cười to không quên đẩy nhẹ Đông Húc một cái.
"Này, bên kia, nói hai người đó. Các người đang thì thầm to nhỏ gì vậy? Ở đây không phải cái chợ để mấy người tám chuyện đâu, mau đi làm việc." Mạc Ngạn vừa cười đã bị nòng súng đang còn nóng kia chĩa sang. Nghe Hồ Vì Dân nói, Mạc Ngạn cũng lười đôi co, ngồi tựa lưng ra sau ghế, thấp giọng nói:"Anh ta đúng là đang thời kì mãn kinh."
"Nhanh đi làm việc của cô đi, hồ sơ điều tra cô làm sao rồi." Đông Húc nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Mạc Ngạn, đứng lên đi tới bàm của cô.
Mạc Ngạn tùy tiện đưa cho Đồng Húc sấp giấy hồ sơ đã điền đầy đủ thông tin.
"Buổi chiều tôi muốn đi gặp người này một lần." Mạc Ngạn lấy ra một bức ảnh chỉ vào người đàn ông bụng bự ở trên hình.
"Nhưng chúng ta đã gặp một lần rồi mà." Đông Húc nhìn người trong ảnh, rối rắm nói:"Tôi cảm thấy đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường thôi mà, vì sao mọi người lại nói là vụ mưu sát."
Mạc Ngạn từ chối cho ý kiến, có một số việc tuy nhìn vô cùng bình thình nhưng vẫn chưa khẳng định được điều gì.
Hai người vẫn còn đang thảo luận, Hồ Vì Dân lại lớn tiếng la lối lên. Hai người cùng