Mạc Ngạn tạm biệt hai người kia, lái xe về nhà thay đồ rồi mới đi tới biệt thự Ông gia. Trên đường đi Mạc Ngạn không ngừng suy nghĩ đến những chuyện không hay năm đó. Hít thở sâu vài cái,cô cố gắng ổn định lại tinh thần, cô không muốn trước mặt Tiếu cục làm chuyện quá đáng.
Xe tiến vào bên trong biệt thự Ông gia, phong cảnh bên trong đã thay đổi nhiều so với mười năm trước. Bể bơi trong trí nhớ của Mạc Ngạn đã không còn thấy, thay vào đó là một vùng trắng xóa bị tuyết bao phủ nhìn có vẻ đìu hiu, Mạc Ngạn nhíu mà, cảnh này khiến cô nghĩ tới một người.
Xe dừng trước bậc thang của căn biệt thự ba tầng, Mạc Ngạn điều chỉnh lại cảm xúc, lưu loát xuống xe, đi tới cửa. Cô nhìn xung quanh , cảm thấy có chút kì lạ cái sân rộng như vậy nhưng không bất kì ai, cửa đột nhiên bị mở ra, theo sau là một người nữ.
"Tiểu thiếu gia, đừng chạy ra ngoài, bây giờ tuyết đang rơi rất lạnh."
Mạc Ngạn thấy từ cửa có một lớn một nhỏ đang từ trong đi ra, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị một đứa bé trai nhào vòng lòng mình.
Không cần nói cũng biết đứa nhỏ này là cậu bé mà Mạc Ngạn đã cứu trước đó, Ông Tiểu Bắc, con trai độc tôn của anh cô, Mạc Thành.
Đứa nhỏ dường như có chút sửng sốt, nhìn Mạc Ngạn suy nghĩ một chút, không chắc chắn hỏi:" Chị là người đã cứu em lúc trước phải không?"
"Ách..." Nghe Ông Tiểu Bắc hỏi, Mạc Ngạn vẻ mặt hắc tuyến, đứa nhỏ này sao lại cô là chị.
Mạc Ngạn xoa đầu Ông Tiểu Bắc, ôm vào trong nhà, vừa đi vừa nói:"Ta là người lúc trước đã cứu con nhưng cũng phải chị của con."
"Con nên gọi ta là cô cô mới đúng." Mạc Ngạn nghịch ngợm nhéo mũi Ông Tiểu Bắc, đặt cậu bé xuống đi vào phòng khách thấy đã có người ngồi sẵn ở đó.
"Cô cô?" Ông Tiểu Bắc thấy Mạc Ngạn đã đi xa, thì thào lẩm bẩm, từ nhỏ đến giờ Ông Tiểu Bắc chưa từng gặp cô cô bao giờ.
Mạc Ngạn thong thả đi vào phòng khách, Mạc Ngạn bất động thanh sắc nhìn lướt qua hai người đàn ông đang ngồi trên sofa, hướng Tiếu cục hành lễ:"Chào thủ trưởng."
"Mạc Ngạn đến rồi ha, mau ngồi đi, không ở trong quân đội không cần hành lễ." Tiếu Nghị Hải liếc mắt nhìn trộm Ông Hướng Thiên đang nghiêm mặt ngồi bên cạnh, hiền lành cười với Mạc Ngạn.
Nghe Tiếu Nghị Hải nói Mạc Ngạn mới bỏ tay xuống không quan tâm tới Ông Hướng Thiên ở bên cạnh, đi tới ghế đối diện ngồi xuống.
Ông Tiểu Bắc ở đằng sau sững sờ nhìn hành động của Mạc Ngạn, đứa nhỏ chạy tới trước mặt cô nhỏ giọng nói:"Chị gái, sao chị không chào gia gia?"
Ông Tiểu Bắc nói không to nhưng vẫn đủ để mọi người nghe thấy, Ông Hướng Thiên nghe thấy liền nghiêm mặt lại, nhìn tôn tử lạnh lùng hỏi:"Tiểu Bắc, con gọi nàng là gì?"
Ông Tiểu Bắc đương nhiên quen với uy nghiêm của gia gia, không lên tiếng.
"Hồ nháo, gọi cô cô." Ông Hướng Thiên không nhận được câu trả lời liền tức giận, con gái đã không xem ông ra gì, bây giờ lại tới đứa cháu đích tôn không hiểu đạo lí làm ông không thể chấp nhận được.
"Đừng, một người bình thường như tôi không gánh được hai tiếng cô cô của tiểu thiếu gia đâu." Mạc Ngạn châm chọc nói, cô không để ý tới ánh mắt của Ông Hương Thiên, quay sang nhìn Ong Tiểu Bắc:"Con đừng kêu ta là cô cô a, ta không có tiền lì xì cho con đâu."
Hai câu đủ để phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ của cô cùng Ông gia.
Tiếu Nghị Hải cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, ho khan vài cái, nhìn Ông Tiểu Bắc dỗ dành:"Tiểu Bắc lên lầu chơi đi, để gia gia với cô cô nói chuyện."
Đứa nhỏ đi rồi, không khí im lặng một chút, Mạc Ngạn cầm li trà uống một chút, không nhanh không châm nói:"Ông vội vã tìm tôi như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
Ông Hướng Thiên lúc nãy bị chọc tức vẫn chưa hạ hỏa. Ông HƯơng Thiên nhớ tới lời dặn của Tiếu Nghị Hải, đối với Mạc Ngạn cứng đầu phải mềm mỏng không được nóng giận, hít thở sâu một hơi, bình tĩnh lại, uống một ngụm trà mới nói:"Tiếu thúc thúc của con đến nhà chơi nên ba ba kêu con về gặp."
Mạc Ngạn không nói gì, cô cảm thấy lí do của Ông Hướng Thiên quá mức dư thừa, lấy Tiếu thuc thúc làm lí do gọi cô về. Cô không thể ở trước mặt người ngoài chất vấn ông ta, hai người ngồi gần nhau đều cảm thấy không thoải mái.
Tiếu Nghị Hải thấy Mạc Ngạn không có dùng từ ngữ cay độc phản bác liền nói chuyện lúc ở trong quân đội của cô cho Ông Hướng Thiên nghe. Mặc dù Ông Hướng Thiên vẻ mặt vẫn làm như không quan tâm nhưng Tiếu Nghị Hải có thể thấy được ông rất muốn nghe.
Mạc Ngạn buồn chán muốn chết, cô không muốn ngồi đến chán ở một chỗ, đặt li trà lại bàn dựa lưng nhìn xung quanh. Căn phòng dường như đã được sửa lại, bố cục cũng được thay đổi hoàn toàn. Mạc Ngạn nhìn Ông Hướng Thiên, cô không thể hiểu được tai sao có người đã từng chết ở đây mà ông ta vẫn có thể ung dung được.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Mạc Ngạn ngẩng đầu lên thấy Mạc Thành một thân mặc vest đi giày da đi vào, Mạc Thành thấy Mạc Ngạn đột nhiên đứng lại, đưa áo khoác cho quản gia, tươi cười đi tới.
"Tiếu thúc thúc đến chơi." Mạc Thành đi tới gật đầu với ba mình, vẻ mặt tươi cười cùng Tiếu Nghị Hải chào hỏi.
Hai người hàn huyên mấy câu, Mạc Thành quay sang cười nhìn Mạc Ngạn, nói:"Thật không ngờ, anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ đặt chân vào cửa Ông gia."
Mạc Ngạn trừng mắt liếc Mạc Thành, không nói gì.
Mạc Thành cũng không để ý, đi tới kéo tay Mạc Ngạn:"Đi thôi, anh trai dẫn em đi dạo xung quanh, dù sao cũng đã mười năm trôi qua rồi."
Mạc Ngạn đứng lên, dù sao cô cũng không muốn ngồi ở đây, đối mặt với người kia làm cô không thoải mái.
Hai người đi lên lầu, Tiếu Nghị Hải lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, nhìn lão bằng hữu bên cạnh, bất đắc dĩ nói:"Tôi đã bảo anh đừng có nói chuyện kiểu đó nữa mà."
"Anh cũng thấy đó, thái độ đối với ba mình như vậy cũng được sao?" Ông Hướng Thiên không phục nói.
Ông Hương Thiên nhìn lên lầu, đăm chiêu, gật đầu, ông so với mười năm trước đối với con gái đã lâu không liên lạc đã dần lành tính lại, không còn nổi nóng vô cớ nữa.
Mạc Ngạn thấy vẻ mặt tươi cười của Tiếu Nghị Hải, cảm thấy tên này không phải người tốt lành gì, nếu là diễn viên cho phim truyền hình chắc chắn rất hợp mấy vai phản diện xã hội đen ăn chơi.