"Mời vào." Trong phòng vọng ra giọng nói. Hai chữ vẫn là thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng giống hôm qua, khóe miệng Mạc Ngạn bất giác bật cười đẩy cửa vào.
Nghe thấy tiếng động, Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, giướng người về phía trước chỉ chiếc ghế, ý bảo Mạc Ngạn ngồi xuống. Mạc Ngạn mỉm cười gật gật đầu, không khách khí ngồi lên ghế đối diện bàn làm việc của Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ tựa hồ đối với hành động của Mạc Ngạn có chút không quen, dù trên mặt Mạc Ngạn đang nở một nụ cười tươi thì nàng vẫn có chút nhíu mi.
Mạc Ngạn đem hành động của Kiều Thanh Vũ thu vào trong mắt vẫn tỏ ra tự nhiên, ngồi chờ nàng mở miệng hỏi.
"Thủ tục nhận chức của cô tôi đã làm xong rồi, vì cô là trường hợp đặc biệt chuyển trực tiếp từ quân đội nên bớt được nhiều quy trình phức tạp."Nói xong nàng đưa tới trước mặt Mạc Ngạn một văn kiện, nói :"Cô xem qua đi, nếu không gì thì kí tên lên."
Mạc Ngạn có chút kinh ngạc với năng suất của hình cảnh Dạ Thành, không phải nói cảnh sát hiện tại rất bất tài sao? Tại sao cô tới nơi này thì thấy không giống như vậy. Nghĩ như vậy nhưng trên mặt cô vẫn không có chút biến đổi nào, lật xem văn kiện, đọc xong ngước lên nhìn Kiều Thanh Vũ nhận lấy cây bút màu bạc từ tay nàng rồi kí tên mình lên văn kiện.
Chữ kí của Mạc Ngạn rất đẹp, kí xong Mạc Ngạn liền đem cây bút đặt qua một bên, Kiều Thanh Vũ thấy vậy nhíu mi vươn tay lấy lại cây bút máy rồi nói :"Cái mà mọi người nhìn vào công tác của đội cảnh sát chúng ta chỉ là bề ngoài, an ninh của Dạ Thành hiện tại quả thực không tốt, cho nên lượng công việc mỗi ngày rất nhiều, bề bộn nhiều chuyện, tuy biết cô ở trong quân đội vất vả nhưng cũng không thể bớt công việc cho cô được, nên cho dù có ngày nghỉ thì cũng phải ở lại trực đêm." Nói đến đây nàng liếc Mạc Ngạn một cái lại tiếp tục nói :"Tôi tin tưởng cô từ trong quân đội ra nhất định sẽ thích ứng rất nhanh công việc ở đây." Nói xong Kiều Thanh Vũ đứng dậy bắt tay với Mạc Ngạn lần thứ hai lại nói :"Hoan nghênh cô gia nhập đội của tôi, tạm thời cô sẽ làm việc ở tổ 4, nơi này ngoài tôi còn có phó đội trưởng Hồ Vì Dân, có việc gì cần có thể hỏi bọn tôi."
"Cám ơn." Mạc Ngạn cũng đứng lên, hai người có chiều cao tương đương nhau, chỉ là Kiều Thanh Vũ mang giày cao gót nên trông cao hơn một chút. Mạc Ngạn thích thú nắm lấy tay của của nàng , nụ cười trên mặt ngày càng rộng.
Hôm qua vì Mạc Ngạn bắt tay quá lâu nên Kiều Thanh Vũ có "giáo huấn" một chút, rút kinh nghiệm nên lần này chỉ nhẹ nhàng bắt tay một chút liền buông : "Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp mọi người để làm quen tiện cho sau này hợp tác với nhau."
Mạc Ngạn theo Kiều Thanh Vũ ra khỏi văn phòng, Kiều Thanh Vũ giới thiệu rất đơn giản toàn bộ văn phòng có hơn mười người đều vây quanh Mạc Ngạn , bọn họ thay phiên nhau giới thiệu đối với mỹ nữ mới tới có chút nhiệt tình.
Mạc Ngạn không thích ứng được với việc bị nhiều người vây như vậy, mới cách đây không lâu nàng còn mặt dày mày dạn với Kiều Thanh Vũ mà bây giờ lại biến thành một cô gái thẹn thùng, cười gượng, gật đầu lễ phép.
Sau khi trao đổi một chút Kiều Thanh Vũ liền khoác tay, ý bảo mọi người đi làm việc. Sau đó quay lại nhìn Mạc Ngạn nói :"Cô sẽ đi theo cậu ấy làm việc thích nghi với công việc trong hai ngày tới." Sau khi bàn giao xong Kiều Thanh Vũ cười cười bước đến văn phòng của mình.
Mạc Ngạn không nói lời nào , thấy Kiều Mạc Ngạn đi mới quay đầu lại, đối diện với cô là một chàng trai trẻ đang trừng mắt nhìn cô. Mỹ nhân kia là đang giỡn với cô sao, Mạc Ngạn liếc một cái xem thường nghĩ sao lại đem cô cho cậu ta.
Tiểu cảnh sát căm tức nhìn Mạc Ngạn một hồi liền đi ra văn phòng bên ngoài, Mạc Ngạn nhìn bốn phía đều là lẫm nên vội đuổi theo.
"Ê!" Mạc NGạn bước nhanh chân muốn gọi tiểu cảnh sát.
"Đừng gọi tôi là ê, tôi có tên." Tiểu cảnh sát cũng không có quay đầu lại, khẩu khí thập phần không tốt.
"Anh là đàn ông, hẳn sẽ không nhỏ nhen như vậy đi, tôi cũng không cố ý làm anh bị thương mà."
"Không cố ý?" Tiểu cảnh sát dừng cước bộ cao giọng lặp lại, cậu ta vén tay áo lên lại nói :"Cô nhìn xem bây giờ vẫn còn vết bầm này."
Mạc Ngạn cố nén cười, cô đột nhiên cảm thấy tiểu cảnh sát này rất khả ái, rõ ràng là một người đàn ông cao hơn mình một cái đầu sao lại có bộ dáng của một thiếu nữ thế kia.
"Được, tôi không cùng anh dây dưa nữa, anh hiện tại nói cho tôi biết đứa nhỏ hôm qua bị anh quăng đi đâu rồi?"
"Cái gì mà quăng đi đâu?" Vốn định đi tiếp thì tiểu cảnh sát lại quay đầu nói.
"Xin lỗi tôi nói sai."Mạc Ngạn liên tục xua tay, nói :"Tôi chỉ muốn hỏi, đứa nhỏ kia thế nào rồi?"