"Người đàn ông kia là ai?" Mạc Ngạn nhỏ giọng hỏi Lâm Võ đang sợ hãi.
Lâm Võ ghé sát bên tai Mạc Ngạn thấp giọng nói:"Dạ lão đại."
Mạc Ngạn kinh ngạc nhìn người là Dạ lão đại mà Lâm Võ nói. Ông ta mặc một bộ vest đen ngồi chéo chân, khuôn mặt trầm lạnh đôi mắt sáng hữu thần. Nhìn không có vẻ giống người xấu cũng không hung ác là một người rất dễ nhìn tuy vậy nhưng trên người ông ta lại phát ra khí chất lãnh khốc.
Mạc Ngạn không khỏi cảm thán, gặp được người này quả thật rất may mắn.
Dạ lão đại ngoắc tay gọi Mạc Ngạn nhưng cô không chú ý, Lâm Võ thấy vậy liền kéo cô tới chỗ ông ta.
Mạc Ngạn bị Lâm Võ kéo tới trước mặt Dạ lão đại mới trở lại bình thường nhìn .
Dạ lão đại mặc dù vẫn giữ mặt lạnh nhưng vẫn có chút tán dương, không nặng không nhẹ nói:"Cô tên gì?"
Mấy người xung quanh đồng loạt nhìn Mạc Ngạn, Mạc Ngạn nhìn lướt chậm rãi nói:"Mạc Ngạn."
"Mạc Ngạn...." Dạ lão đại hứng thú lặp lại, không e dè quan sát cô. Sau lại liếc qua người Lâm Võ đứng bên cạnh, hiểu ra điều gì đó:"Cô cũng là quân nhân?"
Mạc Ngạn không biết trả lời sao vội lấy lí do:"Tôi từng là cảnh sát nhưng đã bị đuổi được hai ngày."
Lâm Võ nghe Mạc Ngạn thản nhiên nói mình là cảnh sát sau lưng đổ mồ hôi hột, vội giải thích lại:"Tiểu Mạc là chiến hữu của tôi, xuất ngũ được phân đi làm cảnh sát, sau vì một số lí do nên nghỉ việc."
Dạ lão đại dường như đối với Mạc Ngạn rất có hứng thú, nghe Lâm Võ nói ngạc nhiên nhìn Mạc Ngạn:"À, cảnh sát nhưng thất nghiệp, võ công không tệ lúc nãy còn gây sự với người của tôi, người trẻ tuổi vẫn nên biết chừng mực một chút."
"Không cần ông dạy dỗ." Mạc Ngạn không mặn không nhạt nói.
Mạc Ngạn không có kiên nhẫn tuy người kia là xã hội đen có tiếng ở Dạ Thành nhưng cô cũng không muốn nghe lời thuận theo. Cô quay ra nhìn bãi bắn bia mặt thất vọng hôm nay lại không thể bắn rồi, hứng thú bị đám người này phá hết rồi.
Mạc Ngạn không quan tâm tới Dạ lão đại, nhìn Tiểu Cửu đứng ở ngoài khẽ cười cả ngày nay cô chưa ăn gì chắc nhóc Cửu cũng đói lắm rồi.
Mạc Ngạn sờ bụng, không chào hỏi Dạ lão đại chỉ nói Lâm Võ:"Đi thôi cả ngày tôi chưa ăn gì đói sắp chết rồi."
Mấy tên thủ hạ thấy Mạc Ngạn không kính nể gì Dạ lao đại liền tức giận nhưng không dám lên tiếng chỉ nhìn Mạc Ngạn chằm chằm đầy sát khí
Mạc Ngạn cười lạnh, không để ý bọn họ, cười xã giao hướng có lỗi với Dạ lão đại:"Hôm nay không biết ngài ở đây, Mạc Ngạn đã quấy rầy ngài rồi mong thứ lỗi." Cô lễ phép gật đầu nhìn Lâm Võ với Tiểu Cửu sải bước ra ngoài.
A Vĩ đứng đằng sau nghe lời nói khinh thường của Mạc Ngạn cảm thấy điên tiết muốn đi dạy dỗ lại bị một cánh tay giữ lại.
Lâm Võ thấy Mạc Ngạn với Tiểu Cửu ra ngoài, quay lại nhìn Dạ lão đại lại nhìn Đào ca cúi đầu rồi ra ngoài.
Ba người đi rồi Dạ lão đại trầm mặt nhìn A Vĩ quát lớn:"Phế tài."
A Vĩ cúi đầu không dám nói gì.
Đào Tử đứng ở một bên vội nói:"Lão đại.." Hắn không biết có phải Dạ lão đại vì bị người lạ làm mất hứng hay vì bị tính khí cô gái kia hấp dẫn.
"A Khôn bên kia như thế nào rồi?" Dạ lão đại khuấy chén trà trên tay chậm rãi nói.
"Dạ, sự việc bất thành. Có một tên cảnh sát sau đó đã âm thầm điều tra người đứng sau." Đào Tử cung kính nói.
"Là cô gái nhỏ lúc nãy? Mau điều tra cô ta một chút đi." Dạ lão đại để trà xuống, giọng chỉ tiếc rèn sắt hông thành thép:"Bọn mày làm gì cũng không phải lo, tiền chẳng thiêu có chút việc nhỏ đó mà cũng làm không xong tao nuôi bọn mày chỉ phí của."
Đào Tử chột dạ, hắn biết Dạ lão đại lại mang chuyện tiến cử đội trưởng đội cảnh sát, bọn chúng làm nhiều việc hèn hạ để đưa tên Hồ Vì Dân lên nhưng lại không thành.
Đào tử cúi đầu không dám nhúc nhích:"Có cần em đi dạy dỗ nàng một chút không? Kiều Thanh Vũ đó làm đội trưởng mấy năm nay luôn tìm cách phá việc làm ăn của chúng ta, để em kêu mấy đứa đi hù dọa cô ta."
Dạ lão đại nghe ý kiến của Đào