Tiểu Cửu vẻ mặt trắng bệch hét lớn Mạc Ngạn nhìn mà xem thường không lẽ nhìn thấy ma sao?
Mạc Ngạn cố gắng nâng cánh tay đau như sắp lìa lên trán Tiểu Cửu đẩy ra đằng sau
Tiểu Cửu lui ra sau Mạc Ngạn lết người vào trong.
"Tiểu....tiểu thư..." Một giọng nói khiếp sợ vang lên, Mạc Ngạn ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố a di tay cầm chảo tay cầm muôi chạy ra đứng nhìn cô, Mạc Ngạn lảo đảo đi hai bước cười với Cố a di ngoài cười ra cô chẳng biết là gì nữa.
Ngay sau đó là tiếng bước chân cùng giọng nói của Kiều Thanh Vũ vang lên
"Làm sao vậy?"
Mạc Ngạn chống tay lên tường cúi đầu, ba người đứng xung quanh làm cô khó thở, thở dài, mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn nhịn đau gượng cười cho họ yên tâm, nụ cười so với khóc còn muốn xấu hơn.
Kiều Thanh Vũ nhìn hai bên má của Mạc Ngạn, mắt mở to lui về sau lấy tay che miệng mình, ánh mắt hoảng sợ.
"Mọi người có thể cho con vô nhà không?" Mạc Ngạn nói rất nhỏ tay cô đã muốn không còn chống đỡ nổi cơ thể nữa rồi.
Quả nhiên vẫn là thân kinh bách chiến, Kiều Thanh Vũ là người đầu tiên phản ứng, nàng đi tới đi tới đỡ cánh tay của Mạc Ngạn, nhìn khuôn mặt bầm tím sưng to của cô liền đau lòng nhưng cố nén trong bụng để cô dựa vào người đỡ vào phòng khách.
Tiếng kêu của Tiểu Cửu thật sự như sư tử hà đông gào thét làm Tiểu Nhạc bên cạnh cả dép cũng chưa kịp mang vội vàng mở cửa phòng phóng vào trong nhìn bộ dáng của Mạc Ngạn mà không nói lên lời.
Kiều Thanh Vũ đỡ Mạc Ngạn ngồi xuống sofa, thấy mặt cô nhăn đau đớn liền đoán cô không chỉ bị thương ở mặt mà còn ở chỗ khác nữa.
"Chị dâu...." Tiểu Cửu giọng run run gọi.
Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Tiểu Cửu, hắn giống như tìm thấy người tâm đầu liền nói:"Chị dâu, Mạc tỷ chị ấy...." Giọng nói run rẩy muốn khóc.
Không đợi Kiều Thanh Vũ nói Tiểu Nhạc ở bên cạnh đã lớn tiếng:"Điện thoại, mau đưa tôi điện thoại, phải gọi Minh Xuyên tới." Vừa nói vừa nhìn mấy người kia vừa tìm điện thoại của mình.
Cố a di từ mắt đỏ từ trong nhà tắm đi ra tay cầm khăn ấm đưa cho Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn vẻ mặt đau lòng, giọng cũng run:"Tiểu thư, sao lại bị như vậy? Cùng người khác đánh nhau?"
Mạc Ngạn nằm ngửa trong lòng Kiều Thanh Vũ không còn sức để giải thích chỉ có thể thở hổn hển một lúc sau nhích gần lại vào người nàng, yếu ớt nói:"Con không sao, mọi người đừng lo lắng quá."
Kiều Thanh Vũ chỉnh lại tư thế cho Mạc Ngạn dựa vào thoải mái một chút, nàng cầm khăn ấm nửa bên mặt thê thảm của cô chần chừ sợ lau vào sẽ làm hở miệng vết thương. Nàng chịu đựng nỗi đau xót đang đánh vào tim mình tay cầm khăn trắng bệch.
"Vẫn là nên đi bệnh viện đi." Kiều Thanh Vũ nhìn vết thương của Mạc Ngạn nghiêm giọng nói.
"Kiều tiểu thư nói đúng đó, tiểu thư bị nặng như vậy vẫn là nên đi bệnh viện." Cố Thục Phân cũng phụ họa theo.
Mạc Ngạn khẽ nắm tay áo của Kiều Thanh Vũ để nàng cúi xuống nhìn cô.
"Không cần đi bệnh viện đâu, em đỡ tôi lên đi để Minh Xuyên tới là được rồi." Mạc Ngạn cổ ngửa ra sau
Kiều Thanh Vũ biết không thể lay chuyện được Mạc Ngạn chỉ biết gật đầu đợi Tiểu Nhạc gọi điện xong liền đỡ Mạc Ngạn đi về phòng.
Quý Minh Xuyên đối với chuyện của Mạc Ngạn phản ứng rất nhanh điện thoại chưa tới hai mươi phút đã có mặt trước cửa phòng của Mạc Ngạn mặt vì gấp mà ửng đỏ.
Quý Minh Xuyên hơi sửng sốt một chút nhưng rất nhanh khôi phục lại phong thái bác sĩ đi tới bên giường Mạc Ngạn cẩn thận xe xét vết thương của cô.
"Mạc tỷ sao chị lại thành ra như vậy?" Quý Minh Xuyên quan sát một hồi nhăn mặt nhịn khôn được hỏi.
Mạc Ngạn mệt mỏi nằm trên giường không thể nói. Cô nhìn người đang đứng một bên ánh mắt đau lòng nhìn mình- Kiều Thanh Vũ, trái tim cũng trở nên đau đớn.
Kiều Thanh Vũ đã gặp qua Quý Minh Xuyên vài lần, chính là nam bác sĩ da trắng nõn thanh tú giúp đỡ cha nàng. Nàng nhìn động tác điêu luyện nhanh gọn của Quý Minh Xuyên trong lòng liền bỏ qua việc gọi điện cho Trầm Quỳnh.
"Minh Xuyên, mặt Mạc tỷ liệu có để lại sẹo không?" Tiểu Nhạc đánh vỡ trâm mặc đi tới bên giường hỏi vấn đề mà mọi cũng quan tâm đến.
Quý Minh Xuyên vẫn cúi đầu chuẩn bị băng bó nói:"Em cũng không biết nữa, còn tùy vào tình trạng của Mạc tỷ. Bất quá miệng vết thương không nhỏ nếu không cẩn thận sẽ để lại sẹo ít nhất sẹo sẽ rất rõ trong hai năm."
Quý Minh Xuyên nói xong Mạc Ngạn cũng những người khác đồng loạt nhăn mi. Một cô từng trải qua nhiều chuyện nguy hiểm,bị sẹo khắp người như Mạc Ngạn cũng không thể chấp nhận được trên mặt có một vết sẹo đáng sợ như vậy.
"Nếu không phùng châm hội thì sẽ để lại sẹo sao?" Kiều Thanh Vũ nghe Quý Minh Xuyên nói xong liền sốt ruột thay cho Mạc Ngạn, khuôn mặt xinh đẹp hư vậy mà có một vết sẹo như vậy thật làm người ta khó tưởng ượng được, nàng đi tới bên cạnh Quý Minh Xuyên hỏi.
Quý Minh Xuyên lúc này mới ngẩng đầu lên cười với Kiều Thnh Vũ kiên nhân giải thích:"Vết thương của Mạc tỷ khá ghiêm trọng nếu không tiểu phẫu thì sẽ để lại vết sẹo rất rõ." Nhìn Mạc Ngạn bằng ánh mắt tự tin để an ủi:"Mạc tỷ hãy tin tưởng em."
Mạc Ngạn nhìn hai người trước mặt vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mịn của Kều Thanh Vũ khẽ vuốt ve để nàng an tâm.
"Sẽ hơi đau một chút chị có muốn chích thuốc tê không?" Quý Minh Xuyên không để ý tới động tác tình chàng ý thiếp của hai người, tập trung chuẩn bị dụng cụ hỏi.
Mạc Ngạn lắc đầu cả người đau đến chết lặng mấy cài này còn có cảm giác đau sao
Quý Minh Xuyên gật đầu đeo bao tay y tế chuẩn bị tiến hành khâu thì cửa phòng bị mở toang ra.
Mọi