Lễ tang của Tiểu Cửu ba ngày sau được cử hành, Tiếu Nghị Hải cùng với vợ mình đang hòa cùng dòng người tiễn đưa đứa con mất tích bấy lâu về nơi an nghỉ cuối cùng. Mạc Ngạn mặc một bộ đồ đen, đeo một chiếc kính đen to ngồi trên xe lăn được Kiều Thanh Vũ đẩy đứng ở rất xa đằng sau đám người, cô vẫn nắm chặt lấy khối ngọc của Tiểu Cửu, trầm mặc.
Khi quan tài được đưa xuống đất, Kiều Thanh Vũ cầm hoa tươi theo dòng người lần lượt đi tới đặt hoa bên mộ sau đó liền trở ra, ngồi xuống trước mặt Mạc Ngạn, thay cô cài lại áo ngoài, nhẹ nhàng nói:"Chúng ta trở về đi."
Mạc Ngạn tháo kính đen xuống để lộ đôi mắt đỏ hoe nhìn Kiều thanh Vũ, gật đầu. Kiều Thanh Vũ biết tâm tình Mạc Ngạn không tốt, tới gần hôn lên trán cô, nàng đeo lại kính đen cho cô, đẩy cô tới bãi đỗ xe.
Mạc Ngạn tuy bị thương không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại phải ở bệnh viện chăm sóc một thời gian dài, ở bệnh viện mỗi ngày đều rảnh rỗi không có gì làm. Ngoài cửa sổ, những cành anh đào nở đã thay thế chỗ của những bông tuyết trắng, hiện tại có thể ngửi thấy hơi thở của mùa xuân, một mùa đông rét lạnh cứ vậy trôi qua.
"Mạc a di, người đang nhìn gì vậy?" Tiểu Đồng Đồng không biết từ khi nào đã ở trên giường Mạc Ngạn, quơ quơ tay.
Mạc Ngạn nhìn ánh mắt tò mò của bé con, buồn bã than thở: "A di đang nghĩ đến khi nào mới được xuất viện. Nằm ở đây chán muốn chết a."
"Nhưng mà mụ mụ không chịu cho a di xuất viện làm sao bây giờ?" Đồng Đồng tiểu đại nhân nhăn mày, làm bộ tự hỏi.
"Phốc...." Mạc Ngạn không nhịn được cười, vươn người tới ôm lấy Đông Đồng nhỏ bé ngồi vào lòng, sủng nịnh sờ đầu Đồng Đồng:"Cho nên a di đang nghĩ cách a." Nói chuyện còn há miệng khẽ cắn hai má bánh bao phúng phính của bé con.
Tiểu Đồng Đồng cười khanh khách không ngừng, nghiêng mặt trốn tránh răng của Mạc Ngạn, chui đầu vào lòng Mạc Ngạn.
"Tiểu thư, cẩn thận vết thương." Cố Thục Phân mang cơm vào liền thấy một lớn một nhỏ nói chuyện rất vui vẻ, bà đặt đồ xuống khẽ nhắc nhở.
"Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều rồi." Mạc Ngạn lơ đễnh, niềm vui duy nhất bây giờ của cô là tiểu gia hỏa trước mặt, nếu không phải bé con thường xuyên ầm ĩ bên người phỏng chừng cô sẽ buồn đến chết mất.
"Đồng Đồng!!!" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên, dọa hai người trên giường sợ đến cứng đờ người, một lớn một nhỏ đồng thời nhìn ra ngoài cửa, liền thấy Kiều thanh Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nhìn.
Tiểu Đồng Đồng luống cuống tay chân xuống khỏi người Mạc Ngạn, ngoan ngoãn đi xuống giường. Kiều Thanh Vũ nhìn bé con lật đật xuống giường mới trừng mắt oán trách nhìn Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn vẻ mặt mất tự nhiên, cười gượng nói:"Thanh Vũ, cái kia......Sao hôm nay em lại đến giữa trưa?"
Kiều Thanh Vũ trừng mắt liếc, đi tới sofa cởi áo cảnh phục để lên sofa:"Vừa vặn đi ngang nên đi lên nhìn mấy người."
Mạc Ngạn nhẹ nhàng nhấc chăn xuống giường, cười hì hì đi tới.
"Đồng Đồng đến, bà nội đưa đi rửa tay." Cố Thục Phân nhìn tiết mục mỗi ngày đều trình diễn, bất đắc dĩ mang Đồng Đồng vào nhà vệ sinh, bà xem như đã nhìn ra, chỉ có Kiều tiểu thư mới có thể làm tiểu thư trở nên ngoan ngoãn.
Mạc Ngạn ngồi xuống sofa, cầm bàn tay hơi lạnh cửa của Kiều Thanh Vũ, nhỏ giọng nói:"Thanh Vũ, tối hôm qua tôi mơ thấy em."
Kiều Thanh Vũ qua đầu không nhanh không chậm liếc mắt một cái:"Mơ gì thấy em?"
"Cái này, cái này hơi khó nói." Mạc Ngạn đột nhiên mím môi cười rộ lên, nhớ tới giấc mơ hôm qua liền cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, nếu nói chuyện mơ thấy mộng xuân với người nghiêm túc như Kiều thanh Vũ chắc sẽ không hay lắm, Mạc Ngạn nói:"Thanh Vũ, buổi sáng Minh Xuyên tới nói vết thương của tôi đã lành, có thể xuất viện rồi."
Kiều Thanh Vũ nhìn vẻ mặt đáng thương của Mạc Ngạn hỏi lại:"Minh Xuyên nói như vậy sao?"
"Ân ân." Mạc Ngạn gật đầu lia lịa, đứng dậy vén áo cho Kiều Thanh Vũ nhìn:"Em xem em xem, tôi đã khỏe rồi, không cần ở lại đây nữa đâu."
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn thở dài, người này trúng đạn hôn mê năm ngày, mới ở hơn tháng ở bệnh viện mà ngày nào cũng ồn ào đòi xuất viện, thật sự một khắc cũng ngồi không yên.
"Mụ mụ, hôm nay Đồng Đồng với Mạc a di vẽ một bức tranh." Tiểu Đồng Đồn không biết ra từ lúc nào, cầm bức tranh chạy tới đưa trước mặt Kiều thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ cầm bức tranh liền thấy hĩnh vẽ ba người, bên trái là một người mặc cảnh phục một tay cầm tay một cô bé, tay bên phải của cô bé cũng cầm tay một người con gái khác. Bối cảnh là bầu trời xanh mây trắng cỏ xanh phía cuối góc bên phải còn có dòng chữ nhỏ: Mụ mụ, Mạc a di, Đồng Đồng.
"....." Kiều Thanh Vũ không nói gì, ngẩng đầu nhìn Mạc Ngạn, hai người này vẽ một nhà ba người.
Mạc Ngạn vội đoạt lấy bức tranh, cấp cho Đồng Đồng ánh mắt kêu bé con cất đi, cười đánh trống lảng:"Cố a di, hôm nay làm món gì thơm quá a. Đói muốn chết chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi."
Kiều Thanh Vũ liếc Mạc Ngạn, không để ý tới Mạc Ngạn, đi tới giúp Cố Thục Phân bày đồ ăn.
Cùng một lớn một nhỏ vui đùa ầm ĩ đến lúc đi ra khỏi bệnh viện, Kiều Thanh Vũ khóe miệng vẫn còn tươi cười, mỗi ngày đều phải vùi mặt vào công việc nhưng chỉ cần tới nơi có hai người kia thì nàng liền cảm thấy hết mệt mỏi, loại cảm giác hạnh phúc, bình dị này khiến nàng an tâm. Nhưng mà....Kiều Thanh Vũ sờ phong thư vẫn còn trong túi, vẫn còn một chuyện nàng phải giải quyết.
Ba ngày sau Mạc Ngạn chính thức được Kiều thanh Vũ phê chuẩn cho xuất viện, Kiều Thanh Vũ xin nghỉ một ngày vào cuối tuần. Mạc Ngạn hôm nay dậy từ rất sớm, bác sĩ đến khám lần cuối xong, Mạc Ngạn liền giục Cố Thục Phân dọn đồ này nọ. Cho nên lúc Kiều Thanh Vũ mang Đồng Đồng tới thì phòng bệnh, đồ đạc đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ xách đi thôi.
"Haha, Mạc tỷ xem ra ở đây lâu quá liền chịu hết nổi rồi, sớm như vậy đã thu dọn xong hết." Quý Minh Xuyên thấy Kiêu Thanh Vũ bước vào liền mở miệng