8h30 sáng, đám
đông bắt đầu đến trạm tàu điện ngầm, tất cả người đi làm đều chen lấn
bước lên xe điện ngầm. Giản Trang thân là nhân viên công ty cũng không
ngoại lệ.
"Số liệu báo cáo nói, người đang yêu chỉ số thông minh
là 0, cơ bản là đánh mất đi năng lực phán đoán. Thấy lý luận đó rất
chính xác, anh là người thông minh như vậy nhưng ở trước mặt người mình
yêu vẫn ngu ngốc không có sức phán đoán, cô ấy nói cô ấy hận anh, anh
lập tức nổi giận. Mặc dù tôi là người ngoài cuộc, không hiểu giữa hai
người đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng người ngoài cuộc cũng có
chỗ tốt của người ngoài cuộc, đó là có thể nhìn ra vấn đề một cách khách quan. Hận là cái gì? Đừng quên, hận cũng là một loại tình cảm. Mặt trái của hận là cái gì? Nếu như không yêu vì sao sinh ra hận? Nhắc nhở anh
một câu: cô ấy còn hận anh, cũng giống như nói rõ, cô ấy thật ra vẫn còn yêu anh. Cho nên, anh đừng vội buông tha tình cảm10 năm như vậy. . . . . ."
Sau khi lọt vào xe điện ngầm, chen chúc trong đám người, Giản Trang đứng thẳng tựa vào trong thành xe. Đột nhiên, trong đầu vang lên
câu nói tối hôm qua bản thân đã nói với Nguyễn Hàn Thành.
Tối hôm qua, sau khi nghe Nguyễn Hàn Thành dùng giọng điệu bình tĩnh bất lực nói xong, cô cũng rơi vào trầm mặc.
Một giây kia, cô hâm mộ cô gái gọi là Tô Vi đó.
Bởi vì Tô Vi may mắn, có thể có một người đàn ông yêu cô 10 năm. Có thể làm cho Nguyễn Hàn Thành dụng tâm như thế, chung tình 10 năm là may mắn đến nhường nào.
Có thể có một người đàn ông chỉ yêu một mình mình, trong lòng tràn đầy quan tâm mình 10 năm là khó như thế nào.
Cô rất hâm mộ Tô Vi có được một người si tình như thế.
Bởi vì cô đã từng yêu một người đàn ông, cũng không thể chung tình 10 năm.
Ngay thời khắc tức cảnh sinh tình, động lòng trắc ẩn, cô mới tốt bụng nhắc nhở anh một câu.
Nguyễn Hàn Thành sau khi nghe được lời của cô, như được mở rộng đầu óc, như
vừa mới tỉnh mộng hỏi: "Thật? Cô nói là cô ấy. . . . . . Vậy tôi còn có
cơ hội thật sao? Thật tốt quá!"
Sau đó anh liền cười. Trong bóng
tối, tiếng cười của anh nhộn nhạo khắp phòng, có vẻ vô cùng vui sướng.
Cười vui cởi mở giống hoa linh lan khẽ đung đưa trong gió mùa hè, thuần
khiết không tỳ vết, nở rộ thơm ngát, trong tiếng cười tràn đầy vui vẻ.
Từ khi cô biết Nguyễn Hàn Thành tới nay, đây là lần đầu tiên cô nghe anh
cười vui vẻ như vậy. Chỉ tiếc, không thể nhìn thấy được nét mặt của anh
lúc này.
Cô thật sự không biết, Nguyễn Hàn Thành cũng sẽ có lúc cười như vậy.
Đinh ——
Mấy phút sau, xe điện ngầm đến trạm, Giản Trang ngừng suy nghĩ, bước xuống khỏi xe điện ngầm. . . . . .
*
"Tổng giám đốc, 2h30 chiều nay anh có một buổi gặp mặt tại khách sạn Vienna
với lão tổng ‘công ty Đôn Hoàng’ thương lượng về hạng mục khu công trình Hoa Trung thứ hai. Xin anh mau sửa sang quần áo, đường từ đây đến nội
thành cũng không có tắt nghẽn, hiện tại chạy tới còn kịp. Tài xế đã dưới lầu."
Công ty Hồng Thiên, bên trong phòng làm việc tổng giám
đốc, Giản Trang mặc một áo sơ mi trắng đơn giản, đứng ở bên cạnh Nguyễn
Thiếu Dật cung kính nói.
Gương mặt của Nguyễn Thiếu Dật không hề
cử động, đang cầm một poster người mẫu mới nhất chăm chú xem, còn dùng
ngón tay dài nhọn dán chặt lên tấm poster, khoa tay múa chân dò xét
chiều dài hai chân, miệng lẩm bẩm nói, "Không được, chân còn chưa đủ
dài, gần đây bạn gái đều kiểu nhỏ nhắn, tôi muốn mỹ nữ chân dài, cô này
liếc mắt đã thấy chân ngắn, hoàn toàn là do kỹ thuật của nhiếp ảnh gia,
để cô ta duỗi thẳng mắt cá chân, mới chụp vào làm giả tạo thị giác người xem. Cái này không thể được. Còn phải tiếp tục tìm. . . . . ."
"Tổng giám đốc, bây giờ đã 1h45, tiếp tục ở đây mà nói có thể làm trễ nãi
thời gian, dẫn đến buổi gặp mặt sẽ kéo dài, như vậy anh sẽ đến trễ, đối
tượng hợp tác sẽ mất hứng!" Giản Trang lặng yên không tiếng động tiến
lên một bước, đối diện lỗ tai Nguyễn Thiếu Dật, nâng giọng nói lên cao
gấp đôi, dường như muốn hét lên.
".
. . . . . À? Cô nói cái gì?"
Lúc này Nguyễn Thiếu Dật giống như từ trong mộng thoát ra ngẩng đầu lên, cặp mắt mê mang nhìn cô, "Thế nào?"
"Tôi nói —— đừng xem những
thứ lung tung này nữa, nhanh đi xuống xe đang đợi ở dưới, việc ký kết
với công ty Đôn Hoàng sắp bắt đầu rồi!" Giản Trang vẫn duy trì nụ cười
yếu ớt trên mặt như cũ, nhưng vừa nói ra hai chữ trước, lập tức lớn
tiếng doạ người nghiêng cơ thể qua, một tay lấy tấm poster trong tay
anh đưa về phía sau, một cái tay khác thuận thế đưa về phía cửa, làm tư
thế xin mời, vẻ mặt cung kính, giọng nói nghiêm nghị lại nói ra mấy chữ: "Tổng giám đốc, xin mời!"
"Ôi trời ơi!! Đến tột cùng tôi là tổng giám đốc hay cô là tổng giám đốc?" Nguyễn Thiếu Dật đập một tay lên bàn làm việc, môi mỏng mím chặt, trên mặt anh tuấn là vẻ không vui. Mà trên mặt Giản Trang lại không thay đổi, mặc dù cười khanh khách nhưng trong
hai tròng mắt vẫn âm trầm, ánh mắt lạnh lùng, dùng ánh mắt âm trầm nhìn
anh.
"Tôi. . . . . . !" Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ngọn
lửa trong lòng Nguyễn Thiếu Dật vừa bốc lên lúc này lại tắt ngấm, bàn
tay vỗ vỗ nhẹ trên bàn làm việc, môi mím chặt bất giác vểnh lên, thu hồi vẻ không vui trên mặt, đứng thẳng người lên, bày ra vẻ mặt nghiêm
trang, thái độ nghiêm túc nói: "Tôi sẽ đi xuống, việc ký kết này quan
trọng hơn! Mau nói tài xé điều tra tình hình giao thông, chúng ta sẽ tới đó bằng tốc độ nhanh nhất, quyết không thể đến trễ để đối phương có ấn
tượng xấu!"
"Được." Giản Trang phục tùng gật đầu, âm thầm nói: ha ha, thì ra anh biết đạo lý này. Vậy anh vẫn không biết xấu hổ ngắm
nghía những cô nàng người mẫu? Nếu không phải là tôi thúc giục anh… Anh
chắc vẫn ở chỗ này tính toán xem chân người ta dài bao nhiêu! Thật là
phục, tốc độ trở mặt so lật sách còn nhanh hơn.
Nguyễn Thiếu Dật đã chỉnh trang xong tây trang, đi ra trước cửa, Giản Trang bước tới mở cửa cho anh, hầu hạ anh ra ngoài.
Sau khi xuống lầu ngồi lên xe hơi, Nguyễn Thiếu Dật đột nhiên nghiêng đầu
sang chỗ khác, chân mày khẽ nhíu lại nhìn Giản Trang hỏi một câu "À, lão tổng công ty Đôn Hoàng tên gì?"
"Tổng giám đốc công ty Đôn Hoàng cũng là đại cổ đông xây dựng nên công ty Đôn Hoàng, anh ta họ Hứa,
chúng ta có thể gọi anh ta là Hứa tổng. Mà tên đầy đủ của anh ta là: Hứa Kiến Nghiệp." Âm thanh thanh thúy, ngắn gọn trực tiếp trả lời.
Không sai, người sắp gặp mặt là tổng giám đốc công ty Đôn Hoàng, gọi là Hứa Kiến Nghiệp.
Là chồng trước của cô.
Sau khi sống lại, cô đã nghĩ tới vô số lần muốn tìm chồng trước báo thù.
Trả thù một người không phải giết anh ta, mà là cướp đi tất cả mọi thứ
của anh ta, quyền lợi, tiền bạc, địa vị, người yêu, làm cho anh nếm
những gì cô phải chịu đựng, hai bàn tay trắng quỳ gối trước mặt cô, làm những việc không bằng heo chó.
Cô từng vì người đàn ông này bỏ ra tất cả, thậm chí cả tôn nghiêm và tính mạng của bản thân!
Cho nên, cô muốn cuộc sống sau này của anh vĩnh viễn phải vì đã từng tổn thương qua cô mà đau lòng đến chết.
Cô từng suy nghĩ qua vô số phương thức có thể gặp mặt Hứa Kiến Nghiệp, cô
muốn dùng thân phận của Giản Trang, phá hủy đi cái khí phách của anh.
Mà ngày này rốt cuộc đã đến!