Mùi vị sau khi hưởng thụ qua một lần chấn thương sọ não, Giản Trang đã
biết việc đầu óc tỉnh táo, thân thể thoải mái là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Lúc Giản Trang quay lại Hồng Thiên làm việc, đã là chuyện hai ngày sau.
Hai ngày Giản Trang không có ở công ty, thư kí tạm thời Uông Tĩnh trở
thành trợ lý cá nhân của tổng giám đốc Nguyễn Thiếu Dật, giúp đỡ công
việc thay Giản Trang trong hai ngày.
Nhưng chính thời gian hai ngày này, làm cho Uông Tĩnh đau khổ!
Nguyễn Thiếu Dật cũng không phải là ông chủ dễ hầu hạ, từ bữa chính đến
món điểm tâm ngọt sau khi ăn, từ đồ uống đến dùng trà buổi trưa, không
có cái nào là không soi mói.
Anh ta là ai? Anh ta là tiểu tổ tông! Từ đầu đến chân, toàn thân không
có chỗ nào dễ phục vụ, hơi không vừa ý, sắc mặt lập tức đen lại, ngang
ngược kiêu căng, không quan tâm vấn đề mặt mũi của người ta!
Bản thân anh lúc đối diện với nhân viên, hoàn toàn khác so với sắc mặt
lúc tươi cười đàm phán trên thương trường, với nhân viên, tính tình
tương đối nóng nảy.
Lúc thư ký pha coffee cho Nguyễn Thiếu Dật, vì không có ‘cao nhân chỉ
bảo’, Uông Tĩnh phạm phải sai lầm như Giản Trang, chính là không cho
lượng đường thích hợp vào coffee!
Kết quả, kết cục của Uông Tĩnh so với Giản Trang thảm hơn nhiều.
Ngày trước Giản Trang đưa coffee cho Nguyễn Thiếu Dật thì toàn bộ hứng
thú của Nguyễn Thiếu Dật đều tập trung trên miêu tả xe, sau khi vô ý
thức uống một ngụm, chính là phản ứng theo bản năng, quay đầu đem coffee phun ra.
Lúc ấy trùng hợp là Giản Trang đứng bên cạnh Nguyễn Thiếu Dật, mới bị
coffee bắn vào, làm ướt áo sơ mi, trông có chút nhếch nhác chật vật.
Mà Uông Tĩnh, thảm hơn nhiều.
Lúc Uông Tĩnh bưng coffee cho Nguyễn Thiếu Dật, đúng lúc Nguyễn Thiếu
Dật ở văn phòng xem xét quản lý bộ phận kế hoạch đề ra phương án, vì
không hài lòng phương án này, trong lòng Nguyễn Thiếu Dật đã đè ép lửa
giận, vừa vặn đang khát nước, thuận tay cầm lấy ly coffee vừa nóng vừa
đắng mà Uông Tĩnh bưng tới, uống hớp lớn………….
Hậu quả____ có thể đoán được!
Nguyễn Thiếu Dật lập tức phun ra, đầu lưỡi đau nhức khiến anh căm tức
cầm ly coffee trong tay ném Uông Tĩnh, coffee nóng và chén sứ cứng rắn
tất cả đều ập lên đầu Uông Tĩnh……
Từ đầu đến chân Uông Tĩnh, không chỉ bị coffee dính ướt, mà coffee nóng rực còn
làm cho trán cô đỏ ửng………
Sau đó, chờ triệu chứng chấn thương sọ não của Giản Trang giảm bớt,
thong dong đi làm, liền thấy Uông Tĩnh chỉ vào cái trán ửng đỏ, kêu khóc kể lể tình cảnh khổ sở với cô ba giờ liền!
Uông Tĩnh đem nỗi khổ hai ngày qua, toàn bộ bày tỏ với Giản Trang, còn len lén vụng trộm mắng Nguyễn Thiếu Dật lần nữa.
Trong phòng nghỉ, Giản Trang nghe mà dở khóc dở cười, lông mày mảnh dài
nhíu lại, lấy ra sổ ghi chép của trợ lý tiền nhiệm đặt trên tay Uông
Tĩnh, giọng điệu thấm thía nói: “Đứa nhỏ, biết em chịu khổ, kỳ thật chị
chịu khổ so với em còn nhiều hơn, em chỉ là tạm thời, chị mới là chính
thức. Xem thật kỹ sổ ghi chép này đi, chị chính là dựa vào quyển sổ này, mới kiếm về được một cái mạng đó…..”
*
Theo lịch trình sắp xếp, ba giờ mười lăm chiều phải chuẩn bị để Nguyễn
Thiếu Dật đi gặp tổng giám đốc công ty Đôn Hoàng, Hứa Kiến Nghiệp.
Giản Trang lập tức gọi điện thoại nội bộ, thông báo tài xế của Nguyễn
Thiếu Dật chuẩn bị xe ở dưới lầu, cô đang bận rộn trong công văn tài
liệu, tra xét kỹ càng.
Trước bàn làm việc ánh sáng chiếu rọi, nhìn Giản Trang cúi đầu nghiêng
người, dáng vẻ dọn dẹp tài liệu, vẫn chuyên tâm xem xét báo cáo Nguyễn
Thiếu Dật đột nhiên ngẩng đầu, mắt sáng thẳng tắp nhìn Giản Trang.
Sau khi nhìn một lúc, đột nhiên Nguyễn Thiếu Dật bỏ xuống phong phái
tổng giám đốc, lại dùng loại thái độ con nhà giàu ăn chơi trác táng,
khóe môi tà nghễ nhếch lên, trên mặt anh tuấn lộ ra nụ cười xấu xa, nói
với Giản Trang: “Chị dâu, hai ngày không gặp, em cứ tưởng là chị đã chết rồi!”