"A ——"
Nhìn thấy nước trà thấm ướt hợp đồng chảy xuôi trên mặt bàn, Triệu Bội Bội hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng đứng dậy lui về phía sau một bước, giống như sợ nước trên mặt bàn sẽ bắn vào quần áo hàng hiệu của cô ta.
Lùi về phía sau cách mặt bàn một mét, Triệu Bội Bội mới ổn định lại gót chân, đứng bên cạnh bàn liếc mắt nhìn thoáng qua tình trạng bi thảm trên mặt bàn, sau đó rũ mắt xuống, đôi tay lo lắng vặn xoáy làn váy, thận trọng xoay người sang chỗ Hứa Kiến Nghiệp đang ngồi, không dám giương mắt nhìn hắn, cúi đầu làm bộ đáng thương sợ sệt nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Em.. em không phải cố ý. . . . . . ông xã, người ta cũng không biết sẽ thành ra như vậy a, thật mà. . . . . ."
Nói đến đây, giọng nói của cô ta càng ngày càng yếu ớt, nếu không có thể nghe tiếng thì thào, "Em giận anh, nên mới đến đây làm loạn, nhưng chuyện vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn. . . . . ."
Ngoài ý muốn?
Buồn cười! Hay cho một cái cớ ngoài ý muốn "thần kỳ" kia!
Giản Trang cười lạnh ở trong lòng , gương mặt thanh tú dần dần nhiễm một tầng lạnh lẽo, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Triệu Bội Bội, ánh mắt lạnh thấu xương giống như một lưỡi đao sắc bén.
Ly trà màu đỏ này được chế tác tinh xảo, có tính chất đặc biệt chống trơn trượt, làm sao ly trà có thể dễ dàng trượt khỏi tay như vậy ? Rõ ràng là cố ý!
Những người còn lại đang ở đây cũng tập trung nhìn Triệu Bội Bội, trong lúc nhất thời bên trong phòng họp im lặng như ban đêm, ngoại trừ giọng nói sợ sệt của Triệu Bội Bội , cũng còn không nghe thấy những âm thanh khác .
"Bội Bội. . . . . . !" Rốt cuộc gương mặt anh tuấn dịu dàng nho nhã của Hứa Kiến Nghiệp cũng cứng ngắc, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu nâu đã mất đi sự dịu dàng, đáy mắt chứa đựng không vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Bội Bội, cánh môi lạnh lùng phun ra một câu: "Em nên nói xin lỗi với người ta, không phải anh! Nói xin lỗi với anh thì có ích lợi gì!"
"Người ta không phải cố ý mà ~" Triệu Bội Bội uất ức ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc Hứa Kiến Nghiệp một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, oan ức lúng túng nói : "Đã nói là không phải cố ý. . . . . . Tại sao lại đối xử hung dữ với em như vậy."
Thẩm Phương ở bên cạnh đã sớm đi tới, cầm khăn tay cẩn thận lau nước trà trên bản hợp đồng, nhưng bởi vì chỗ ly trà đổ xuống vừa vặn là chỗ Hứa Kiến Nghiệp ký tên, nước trà làm nét chữ của Hứa Kiến Nghiệp bị nhòe, chữ ký đã trở nên mơ hồ. Hợp đồng này, cho dù có sửa lại như thế nào thì cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi.
"Tới nhận lỗi với tổng giám đốc Nguyễn đi, nếu tổng giám đốc Nguyễn tha thứ cho em, chuyện này coi như xong." Hứa Kiến Nghiệp môi mỏng hé ra, giọng nói lạnh lẽo lại tiếp tục phun ra. Dường như hắn rất tức giận, ngày thường đối với Triệu Bội Bội sủng ái có thừa, hôm nay lại không mảy may bao che cho Triệu Bội Bội.
"Ông xã. . . . . ." Ánh mắt oán trách của Triệu Bội Bội một lần nữa nhìn về phía Hứa Kiến Nghiệp, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa một tầng sương mù từ từ nhỏ ra một giọt lệ, mở một đôi mắt ngấn lệ óng ánh trong suốt như ngọc, lắp bắp đưa mắt nhìn Hứa Kiến Nghiệp, "Em. . . . . . Anh không cần tức giận, em nói xin lỗi với tổng giám đốc Nguyễn còn không được sao?"
Nói xong lời này, một tay cô ta đỡ eo, một tay vuốt bụng đã lớn, hướng về phía Nguyễn Thiếu Dật đang ngồi ở phía đối diện nhẹ nhàng cúi người: "Tổng giám đốc Nguyễn, thật xin lỗi, chuyện này đều là lỗi tại tôi. Tôi thật sự không phải cố ý làm ướt hợp đồng , mong anh hãy tha thứ cho sự sơ ý của tôi."
"Ô kìa. . . . . ." Nguyễn Thiếu Dật giống như bị kim đâm, lập tức đứng lên, đưa tay ra làm bộ muốn đỡ Triệu Bội Bội, lại vừa cau mày nhìn Hứa Kiến Nghiệp, khó xử nói: "Tổng giám đốc Hứa, anh xem anh làm cái gì vậy? Phu nhân của anh căn bản không cần phải nói xin lỗi, là ngoài ý muốn mà thôi ..., cần gì phải so đo như vậy chứ? Bản hợp đồng không phải chỉ là bị dơ thôi sao? Nhanh chóng copy một bản nữa để ký hợp đồng là được." Nói xong, tròng mắt Nguyễn Thiếu Dật chuyển một cái, nháy mắt với Giản Trang .
Giản Trang lập tức hiểu ý, đứng lên hướng về phía máy copy trong góc phòng họp đi tới.
"Tổng giám đốc Nguyễn , anh là người tốt không so đo chuyện này, nhưng mà tôi so đo. Đều do tôi bình thường
quá nuông chiều cô ấy, phòng họp của ban giám đốc cô ấy muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, thành ra kiêu căng như ngày hôm nay. Không làm được việc lớn, nặng nhẹ cũng không phân rõ, hợp đồng này sao có thể tùy ý lật loạn. Nếu chuyện hôm nay tôi không nói một chút với cô ấy, làm sao xứng đáng với thành ý của anh đã đích thân đến đây ký kết hợp đồng?" Sắc mặt Hứa Kiến Nghiệp u ám, ngay cả khi đang tức giận nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo như trước, lời nói rất khéo léo: "Là bên tôi đã làm sai, làm sao lại có thể làm phiền người của anh làm việc? Thẩm Phương, nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng khác copy mang đến đây."
Lời của Hứa Kiến Nghiệp còn chưa dứt, Thẩm Phương đã đi trước một bước đến bên cạnh máy copy , nhận lấy tài liệu trong tay Giản Trang bắt đầu sao chép.
"Thật ra tất cả đều là chuyện nhỏ." Nguyễn Thiếu Dật giãn chân mày, chầm chậm ngồi xuống, trên môi hé ra một nụ cười hiền lành, khuyên giải nói: " Tổng giám đốc Hứa không cần tức giận với phu nhân, là ngoài ý muốn thôi, khó tránh khỏi xảy ra. Hơn nữa, từ trước đến giờ quý công ty trong nghề nổi danh là coi trọng chữ tín, cùng hợp tác với anh, tôi rất yên tâm."
. . . . . .
Hai người thường xuyên qua lại bắt đầu nói chuyện . Triệu Bội Bội bị lạnh nhạt đứng ở bên cạnh.
Mấy phút sau, sau khi copy in xong hợp đồng, lúc này Hứa Kiến Nghiệp mới không vui xoay qua nhìn, dặn dò Triệu Bội Bội: "Về sau nếu không có việc gì thì không cần đến công ty, đứa nhỏ sắp được 7 tháng rồi, có thời gian thì nên ở nhà nghe một chút phương pháp dưỡng thai."
Khóe mắt Triệu Bội Bội ngân ngấn nước mắt, yên lặng gật đầu một cái, đã không còn dáng vẻ như lúc đầu đến đây, gương mặt ảm đạm rời khỏi phòng họp.
Cả quá trình, một lời Giản Trang không nói gì. Thứ nhất cô chỉ là trợ lý, không có phần cho cô nói chuyện, thứ hai cô thật sự không muốn nói chuyện với Triệu Bội Bội đang giả bộ đáng thương
Cô quen biết Triệu Bội Bội đã được ba năm, sở trường giỏi nhất của Triệu Bội không phải là khóc lóc om sòm, mà là tỏ ra đáng thương, đứng đầu là vẻ mặt vô tội giả bộ tủi thân, đáng thương, khiến mọi người đồng tình, tin tưởng.
Ban đầu cô chính là bị Triệu Bội Bội lừa, mới có thể cùng loại lang sói này làm bạn.
Về phần thái độ của Hứa Kiến Nghiệp đối với Triệu Bội Bội, theo như cô suy đoán, Hứa Kiến nghiệp chưa chắc đã tức giận, mà là nửa thật nửa giả trách cứ Triệu Bội Bội một chút, đã cho Triệu Bội Bội kiêu ngạo một đòn cảnh cáo thích đáng, lại cho Nguyễn Thiếu Dật đầy đủ mặt mũi.
Bởi vì, Hứa Kiến Nghiệp và Nguyễn Thiếu Dật cũng không ngu ngốc, đều là người kinh doanh, chỉ biết người này còn khôn khéo hơn người kia. Về điểm này Triệu Bội Bội chỉ là đang diễn xiếc, ngay cả cô cũng đã nhìn ra, hai người bọn họ làm sao mà không nhìn ra chứ?
Chỉ là, bọn họ đều là người thông minh không muốn đâm thủng nó mà thôi.
Về phần Triệu Bội Bội, phỏng chừng lần trước sau khi cô và Triệu Bội Bội xảy ra tranh cãi thì kết oán. Triệu Bội Bội tính toán nhiều, khẳng định không muốn Hứa Kiến Nghiệp và Hồng Thiên hợp tác, nếu không ngăn cản được hợp tác, cô ta vì muốn trút giận, đương nhiên là lúc ký kết hợp đồng sẽ xuất hiện phá đám.
Chắc chắn là có dụng ý khác. Giản trang đoán rằng, Triệu Bội Bội chỉ có ý quấy rối không phải thật sự muốn ngăn cản ký kết hợp đồng, mà là trực tiếp cảnh cáo mình : "Triệu Bội Bội cô ta không phải dễ đắc tội như vậy !"
Quả nhiên, suy đoán này là đúng. Suy đoán của cô, rất nhanh sẽ được xác minh đầy đủ.
Bởi vì, ngay sau khi Giản Trang tan tầm, trước cửa của công ty Hồng Thiên, Triệu Bối Bối chờ ở cửa chính tầng một đã lâu, ngăn cản đường đi của Giản Trang.
"Là cô Giản sao?" Triệu Bội Bội đã thay đổi một bộ quần áo khác, mặc một chiếc váy tơ tằm màu trắng kiểu Hàn Quốc, đưa bàn tay ngọc đeo chiếc nhẫn kim cương ra như một tiểu thư quý tộc tao nhã, ngăn đường đi của Giản Trang lại, sau đó khẽ cười nói: "Có thể cùng cô tìm một chỗ tâm sự một chút được không?"