Người trong bóng tối, hình như là đang lạnh lùng nhìn tình huống bên này.
Lời nói của hắn đúng là có thể so sánh với thánh chỉ, mấy người đàn ông kia khi nghe đến câu này, đều rối rít như đứa trẻ làm sai, yên lặng đi vào ngõ hẻm u ám kia.
Đó chính là Tô gia? Lời của hắn cứ như vậy có tác dụng. Giản Trang từ từ bám vào đèn đường, bò dậy từ dưới đất, nhìn về phía ngõ hẻm mờ tối. Thật sự không nghĩ đến, nguy hiểm ở trước mắt, Tô gia trong truyền thuyết lại xuất hiện, hơn nữa còn ngăn tên Tiếu ca lại. Vừa rồi lúc cây gậy vung mạnh xuống, hô hấp cũng dừng lạ, cô liền cho rằng mình chết chắc.
Không ngờ, Tô gia xuất hiện, tử cục lại có thể thay đổi. Người ta chỉ cần một câu nói, đã nhặt về giúp Giản Trang cái mạng này.
Giản Trang không khỏi tò mò, rốt cuộc cái người Tô gia này là người như thế nào? Dù là xã hội đen, dám trắng trợn giết người của bang phái như vậy, cũng không có mấy ai làm được.
Sâu trong ngõ hẻm, mấy người đàn ông kia đi đến bên cạnh Tô gia, nghe thấy âm thanh Tiếu ca đầy khiêm nhường, cung kính: “Tô gia, tiểu tử kia chúng tôi đã xử lý xong. Nhưng mà…. Tô gia, bởi vì đây là địa bàn của chúng ta, ra vào trong hẻm đều là người mình, trên địa bàn của chính mình nên mấy anh em cũng khinh suất, để cho một người đàn bà chạy tới đây, nhìn thấy cảnh “làm việc” vừa rồi.”
“Ừ. Tôi biết rồi.” Người được gọi là Tô gia giọng mũi khẽ hừ, giọng nói trẻ tuổi hết sức mát lạnh, sạch sẽ lại thanh thúy dễ nghe, như nước suối trong suốt chậm rãi chảy qua.
“Vậy… người đàn bà kia nên làm thế nào giờ?” Tiếu ca khó khăn giương mắt, nhìn Giản Trang tóc tai bù xù bên kia một cái.
Vậy mà, đáp lại Tiếu ca là một hồi yên lặng.
Tô gia đó, cũng không vội vã mở miệng trả lời.
Tựa như sương mù trong bóng tối, thân hình hắn chợt nhẹ nhàng giật mình.
Sau đó, liền nghe thấy một tiếng “lộc cộc” của tiếng bước chân ở đầu hẻm vang lên. Bởi vì trong ngõ hẻm bây giờ rất yên tĩnh, tiếng bước chân bất thình lình vang lên giống như là ném cục đá vào mặt nước yên ả, dâng lên tầng tầng rung động. Trong ngõ hẻm âm u, quanh quẩn tiếng bước chân của người nọ.
Lúc Giản Trang ngã xuống đã bị thương sống lưng, cô nghiêng người dựa vào đèn đường, miễn cưỡng nâng người lên, trợn to mắt nhìn người biến mất trong bóng đêm.
Sau tiếng bước chân thứ nhất vang lên, tiếng bước chân thứ hai cũng vang lên sát đó.
Bóng người mờ tối đang đi tới chỗ Giản Trang, thân hình thon dài dưới ánh sáng rõ ràng, đặc biệt nổi bật.
Sau vài giây, vị Tô gia kia đã đứng dưới đèn đường. Ánh sang vàng rọi vào đỉnh đầu hắn, khiến trên mái tóc nâu nhạt mở ra một vầng sáng, cũng khiến cho sợi tóc hắn càng thêm chói mắt.
Giản Trang ngạc nhiên nháy mắt một cái, tầm mắt khóa chặt trên mặt người đó.
Gương mặt người kia hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Giản Trang___ không hung dữ bỉ ổi như cô tưởng tượng, mà là một gương mặt rất anh tuấn.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen dài thẳng, kiệt tác phối hợp quần áo. Tướng mạo dáng dấp đoanh chính, ngũ quan tinh xảo, đẹp nhất trên khuôn mặt hắn phải kể đến sống mũi, sống mũi cao thẳng tuấn tú, ngay cả khuôn mặt không sâu nhưng dựa vào sống mũi cao này, liền khiến khuôn mặt lẫn phong cách của hắn tăng lên. Khiến mặt hắn càng nhìn càng góc cạnh, có hình.
Lông mày chỉnh tề, đuôi hơi hếch lên, mắt khẽ khép lại, ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy, lạnh nhạt từ trong mắt hắn bắn ra.
Rõ ràng đáy mắt lạnh như băng, nhưng khóe miệng lại quyến rũ, vểnh lên một chút như là đang mỉm cười.
Người không biết, nhìn thấy đường cong nhu hòa nơi gò má hắn, còn có thể cho rằng tâm trạng hắn rất tốt.
Tầm mắt Giản Trang quét qua trên người hắn, nhanh chóng quan sát hắn một phen, không ngờ, cái người mà mấy người đàn ông kia tôn xưng “Tô gia”, lại là một người đàn ông trẻ tuổi như vậy. Nhìn bộ dạng hắn, nhiều lắm là hai mươi lăm tuổi.
Chỉ là, mặc dù diện mạo người đàn ông này không tệ, nhưng cô cũng không nhận ra. Tại sao hắn lại tha mình một mạng? Chẳng lẽ… có mục đích khác?
Lúc Giản Trang nghĩ ngợi, Tô gia đứng trước mặt cô chợt hé miệng, tiếng nói mát lạnh xen lẫn nghi ngờ, tựa như độc thoại: “Hắn nhận nhầm người có phải không?”
Hắn nói gì cơ? Thần kinh buông lỏng của Giản Trang lại căng thẳng. Cô lặng lẽ nắm chặt chìa khóa dính máu trong tay, mặt không đổi sắc, cố ra vẻ trấn tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt, trong mắt đầy cảnh giác.
“Phụ nữ lôi thôi như vậy, cái loại cậu ấm con nhà giàu kia sao có thể biết chứ?” Tô gia lại lẩm bẩm nói nhỏ một câu, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt Giản Trang, nhưng ánh mắt đã xuyên qua thân thể Giản Trang, nhìn về một nơi không biết tên.
Đến tột cùng là hắn muốn nói gì? Giản Trang cực kỳ đề phòng theo dõi hắn, không hiểu ý tứ của những lời hắn tự nói.
“Thôi… vẫn là cho
hắn chút thể diện, chờ cậu ấm thiếu gia kia, tự mình đến nhìn thôi.” Người đàn ông lầm bầm lầu bầu nói xong, khóe môi lại nhếch lên, hơn nữa còn vỗ tay một cái, phỏng chừng tâm trạng rất tốt.
“……..”
Giản Trang kinh ngạc nhìn hắn, Tô gia này cảm xúc thay đổi nhanh thật, mới nãy còn giận dữ như vậy, chớp mắt đã thân thiện như hàng xóm láng giềng.
Mà cái người Tô gia đó, sau khi lầm bầm lầu bầu nói xong, thực sự là đứng trước mặt Giản Trang không nhúc nhích, hai tay đút túi quần, nghiêng đầu nhìn bên kia con hẻm tối tăm, giống như đang đợi người.
Địch không động, mình không động. Chưa rõ ràng tình huống trước mắt, Giản Trang cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cứ duy trì tư thế như cũ, dựa vào đèn đường, tầm mắt vẫn đặt trên người đàn ông trước mặt.
Hai người, cứ mặt đối mặt như vậy, ai cũng không mở lời.
Chỉ chốc lát, ngõ hẻm u ám lần nữa vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nhỏ mà dồn dập, giữa các bước như không có khoảng cách, người tới hình như rất vội vàng.
Rất nhanh, Giản Trang liền nhìn thấy từ trong bóng tối u ám, có một người thiếu niên đang chạy tới, thiếu niên kia cao hơn một cái đầu so với Tô gia, cơ thể to lớn, bả vai vững chắc, vai lộng thắt lưng nhỏ, mặc áo T-shirt màu xanh nước biển, mái tóc vàng ngắn. Khiến người khác chú ý nhất là, gương mặt người thiếu niên kia trắng nõn như bạch ngọc, ánh sáng vàng nhạt chiếu tới mặt hắn, so với da thịt trắng như sữa tạo thành sự khác biệt rõ ràng.
Da hắn rất trắng, nhưng lại là loại trắng vô cùng đặc biệt. Không phải kiểu trắng nhợt như tuyết, cũng không phải kiểu trắng vì bệnh tật, mà là kiểu trắng như người Âu Mĩ. Khuôn mặt hắn tuyệt đối cân xứng, lông mày nhếch lên, xương gò má cao, cộng thêm sống mũi cao ngất, khiến cho gương mặt góc cạnh của hắn như được thợ thủ công điêu khắc khéo léo mà ra.
So với tướng mạo của Tô gia, nói người này đẹp trai thật không quá chút nào. Cơ thể hắn cộng thêm gương mặt, có thể nói là hoàn mỹ, cộng thêm khí chất của đàn ông Âu Mĩ lại càng có sức quyến rũ của phái nam.
Đây cũng là xã hội đen ư? Đáy mắt Giản Trang hiện lên vẻ kinh ngạc, người này đẹp trai như vậy, cũng có thể đi làm diễn viên điện ảnh được rồi.
Chạy ra khỏi bóng tối người thiếu niên nhìn thấy Giản Trang dựa vào đèn đường, thân thể dừng một chút, cặp mắt như là nhìn thấy báu vật, vui mừng nhìn Giản Trang chằm chằm, tầm mắt khóa chặt tại mặt Giản Trang, con ngươi nâu nhạt từ từ sáng ngời.
Mấy giây sau, hắn tiếp tục chạy tới cạnh Giản Trang: “Này, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi…” vừa chạy còn vừa vẫy tay với Giản Trang.
“…………” Giản Trang nhướng mày, hắn là ai? Biểu hiện thân thiết như vậy, chẳng lẽ nhận lầm người?
“Em đúng là người phụ nữ luôn khiến anh kinh ngạc.” Thiếu niên chạy vội tới trước mặt Giản Trang, cơ thể to lớn gần như là dựa sát vào người cô, tay trái đặt trên tường, trực tiếp nhốt Giản Trang trước ngực hắn, tay phải chậm rãi nâng lên, cầm lấy một lọn tóc của cô, đặt dưới mũi khẽ ngửi, liền thấy mùi rượu nồng nặc.
Sau đó, thiếu niên bĩu môi, nhìn Giản Trang nói: “Anh thật sự phục em một chút rồi, tại sao lần nào gặp em, em đều chật vật như vậy? Mỗi lần đều khiến anh phải ra mặt giải quyết giúp em. Còn nữa….” Hắn đột nhiên dừng lại, âm thanh vui vẻ chợt biến mất, hạ thấp giọng nói, âm trầm nói: “Giản Trang, lần này nếu muốn anh giúp em, tốt nhất em nên giải thích cho anh, tại sao ở Mỹ lại đi mà không từ biệt.”
Giản Trang bị hơi thở thiếu niên Âu Mĩ lờn vờn trong ngực, chân mày nhíu càng sâu hơn, nhìn khuôn mặt thiếu niên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc____ người này là ai? Cô từng gặp người đàn ông này sao?