"Tối hôm nay sao?" Giản Trang ngẩn ra hỏi: " Tối nay chúng ta và tất cả mọi người phải về nhà sao? Có chuyện gì hả?"
"Cụ thể thì cha tôi không nói rõ, có thể chỉ là muốn chúng ta tới đó." Đầu bên kia điện thoại giọng nói của Nguyễn Hàn Thành mặc dù lạnh lùng, thanh âm có chút lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, hình như tâm tình không tệ: "Lại nói, từ khi hai chúng ta kí hợp đồng kết hôn đến bây giờ đã hơn hai tháng, còn chưa chính thức trở về nhà họ Nguyễn. Rất có thể là cha tôi muốn nhìn một chút xem cuộc sống của chúng ta tốt hay không. Cứ coi như là cô đang đi chơi vậy, trở về cùng tôi đi. Nhiều nhất là, gặp mặt cha tôi, hai chúng ta phối hợp diễn làm mấy trò thân thiết giả vờ mà thôi."
"Anh nói nghe nhẹ nhàng quá ha." Giản Trang tay nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve huyệt thái dương của mình. Mới vừa rồi ở nhà Hứa Kiến Nghiệp diễn trò suốt mấy giờ đồng hồ, cả một buổi chiều giữ nụ cười trên mặt, bây giờ chỉ cần cười thôi là cơ mặt liền đau đớn, tối hôm nay còn phải ứng phó với người nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ còn phải giả vờ cười suốt một đêm: "Cha anh là người từng trải, đã gặp qua vô số người, tôi rất sợ mình diễn không tốt, để cho cha anh nhìn ra sơ hở gì đó."
Nguyễn Hàn Thành ở đầu bên kia điện thoại buồn cười, khẽ cười lên tiếng nói: "Ha ha, không đâu, tất cả có tôi đây, cô nói ít đi một chút, có chuyện gì tôi thay cô chống đỡ."
"Nghe giọng điệu này của anh, đã tính trước rồi sao." Giản Trang không quên nhạo báng một câu: "Vậy nói trước nha, ngộ nhỡ diễn hỏng, có xảy ra chuyện gì, anh phụ trách thu dọn kết cục, thật sự là tôi không còn sức lực để ứng phó mấy chuyện này đâu." Đi làm ở công ty, còn phải đấu đá với Triệu Bội Bội, tất cả đủ để khiến cho cô mệt mỏi.
"Được, xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Nguyễn Hàn Thành rất sảng khoái bảo đảm.
Sau khi Giản Trang nghe Nguyễn Hàn Thành cam kết, gật đầu một cái nói: "Cứ quyết định như vậy đi, bây giờ tôi đang ở trung tâm thương mại Hà Bắc, lập tức về nhà ngay, chờ tôi một lát."
"Tốt." Nguyễn Hàn Thành dịu dàng trả lời, sau đó nói thầm một tiếng cúp điện thoại.
Giản Trang bên này, trong điện thoại di động chỉ còn lại một hồi âm thanh.
Cất điện thoại, Giản Trang đi tới quảng trường phía bắc, ở quảng trường phía bắc có lối vào ga tàu điện ngầm, bây giờ là giờ cao điểm, ngồi xe taxi cũng sẽ bị trễ giờ, dứt khoát chen lên tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn một chút.
Nhưng chân của cô mới bước được mấy bước, lại nghe thấy có người gọi tên của mình.
"Giản Trang ——"
Ai vậy? Giản Trang dừng bước, quay đầu nhìn mọi người xung quanh đang qua lại.
Bên cạnh đều là người đi đường vội vã, đi qua bên người, sau đó rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt.
Giản Trang nghiêng đầu nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người quen, đành phải quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Vậy mà, vừa mới bước được một bước, một tiếng gọi từ xa truyền vào trong tai Giản Trang: "Giản Trang, bên này bên này!"
Lần này âm thanh rõ ràng đã lớn hơn rất nhiều so với tiếng gọi vừa rồi, có thể nghe thấy rất rõ ràng đây là giọng nói của một người đàn ông.
Giản Trang nghiêng người sang bên trái một chút, nhìn theo hướng góc tây nam của quảng trường nơi âm thanh phát ra —— đập vào trong mắt, là một quán kem ngoài trời diện tích không lớn, trong mái hiên, bày một vài bộ bàn ghế làm bằng dây mây màu trắng tuyền mang phong cách Châu Âu, ngồi chiếc bàn đầu tiên bên ngoài gần đám đông nhất là một người mặc quần áo màu xanh dương nhạt, người đàn ông cài trên cổ áo một chiếc kính che nắng lớn màu đen, sau khi người đàn ông thấy Giản Trang nghiêng đầu nhìn về bên này, càng thêm hăng hái giơ tay lên vẫy Giản Trang: "Mau tới đây, bên này bên này!"
"Nguyễn, Thiếu, Dật. . . . . ." Sau một phen chăm chú nhìn kỹ, vẻ mặt Giản Trang đột nhiên cứng đờ, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh ta ở đây làm gì?" Mới lầm bầm lầu bầu nói xong câu đó, lúc thu hồi tầm mắt, lại đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc váy hoa ngắn mang phong cách Nhật Bản ngồi đối diện Nguyễn Thiếu Dật, hai chân cô gái kia trắng nõn thon dài, làn da căng đầy cùng với đường cong thắt lưng tinh tế, thể hiện rõ dáng vẻ của một cô gái dịu dàng, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp ngây thơ, mái tóc màu hạt dẻ được uốn xoăn cài kẹp tóc hình hoa lê phối hợp với quần áo mặc trên người một cách hoàn mỹ.
Ánh mắt dừng lại trên người của cô gái kia một lát, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó Giản Trang mới thu hồi ánh mắt. Thảo nào thấy cô gái này nhìn quen mắt, thì ra là minh tinh của Hân Vi người mở màn lễ khởi động công trình trong buổi trưa hôm nay—— Tô Kỳ.
Sau khi Giản Trang nhìn thấy Tô Kỳ, nhất thời mất hết hứng thú đi qua, xoay người định tiếp tục đi về phía trước.
"Này này này, tôi nói nè chị dâu, cô đừng vô tình như vậy, tôi biết rõ cô đã nhìn thấy tôi rồi!" Nguyễn Thiếu Dật ngồi trên ghế vừa nhìn đã thấy Giản Trang quay đầu, nhanh chóng đứng lên gọi Giản Trang: "Cô nhìn thấy tôi rồi tới đây chào hỏi sẽ chết à?"
"Đâu có đâu có, là do tôi không muốn phá hoại thế giới hai người của anh mà." Giản Trang cũng không quay đầu lớn tiếng đáp lại: "Gần đây ít khi thấy anh kết giao với bạn gái, tôi không thể đi qua làm kỳ đà cản mũi được." Nói xong, bước chân càng nhanh hơn, chỉ mong sao nhanh chóng biến mất trước mặt Nguyễn Thiếu Dật.
"Ơ hay —— cái người này người thiệt là!" Nguyễn Thiếu Dật đứng không yên, bụp một cái đánh vào trên mặt bàn, một tay vịn ghế, một tay ấn mặt bàn, chống hai tay làm trụ, cơ thể nhanh nhẹn từ bàn bên cạnh nhảy lên xa hơn ba mét, sau đó bước nhanh đuổi kịp Giản Trang, bàn tay không chút khách khí đập lên vai Giản Trang một cái, thở hổn hển nói: "Chị dâu, cô nhìn thấy tôi sao lại trốn tránh? Tới đây ngồi một chút đi, cùng nhau uống nước thế nào?"
"Không phải đã có minh tinh uống nước cùng anh rồi sao?" Giản Trang chầm rì rì quay người lại, liếc xéo người đàn ông đứng sau lưng mình: "Anh định nói cho tôi biết, buổi sáng vừa tiếp xúc với minh tinh, bây giờ anh đang chơi đùa với người ta." Nếu sự thật là như vậy, tốc độ đổi bạn gái của anh ta so với đổi quần lót còn nhanh hơn.
"Không phải!" Nghe được Giản Trang nói ra lời này, ánh mắt Nguyễn Thiếu Dật nâng lên, giống như là bị vũ nhục hai mắt hơi tức giận, gắt gao nhìn chăm chú vào đôi mắt của Giản Trang giải thích: "Tôi. . . . . . Tôi chỉ là muốn cô qua đây ăn kem. . . . . . Sau khi lễ khởi động kết thúc, tôi vừa mới nói tan làm sớm, người khác còn chưa kịp chạy, cô đã xoay người đi thật mau, lập tức không thấy bóng dáng. Tôi còn muốn nói với cô, cùng nhau đi ăn cơm đấy."
"Ồ." Vẻ mặt Giản Trang không chút thay đổi ồ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như mặt hồ phẳng lặng .
" “Ồ” là có ý gì?" Sự tức giận trong đáy mắt Nguyễn Thiếu Dật nhất thời biến mất hơn phân nửa, không hiểu nhìn cô: " Một chút bày tỏ cô cũng không có?"
"Tôi. . . . . ." Nhìn thấy đáy mắt anh ta lộ ra hoang mang, lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị Giản Trang nuốt ngược vào trong, chần chờ một chút, thử dò xét nói: "Tôi nên bày tỏ thế nào?" Bày tỏ thế nào, anh ta muốn thấy cái gì?
". . . . . ." Nguyễn Thiếu Dật lập tức cứng họng, gương mặt anh tuấn thở phì phò, khó chịu nói: "Thôi, tôi không hy vọng cô sẽ đối tốt với tôi."
"Anh là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi làm sao dám tỏ thái độ với anh?" Giản Trang đối với những lời này của Nguyễn Thiếu Dật vô cùng không hiểu.
"Tôi không phải chỉ cái này!" Bàn tay đặt trên vai cô của Nguyễn Thiếu Dật càng nắm chặt hơn, nhưng lại không nhìn cô, có chút tức giận quay đầu nhìn đi nơi khác.
"Vậy anh chỉ cái gì? Anh nói sau khi tan làm tôi không nói với anh một tiếng đã đi, là chuyện này sao? Đúng là tôi đã rời khỏi công ty trước khi anh cho tan làm sớm, nhưng cũng không thể
nói là tôi bỏ bê công việc được." Cảm thấy xương bả vai của mình bị Nguyễn Thiếu Dật càng bóp càng đau đớn, lúc này Giản Trang vội vàng xoay người nhìn thẳng Nguyễn Thiếu Dật, giọng điệu bình tĩnh giải thích.
". . . . . ." Đôi mắt Nguyễn Thiếu Dật vẫn như cũ nhìn đi nơi khác, ánh mắt trống rỗng ở giữa không trung, căn bản không có điểm dừng. Trong lòng anh ta có chút buồn bực, có chút phiền não. Quả thực, trong lòng anh ta có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh của cô như vậy, anh ta càng khó nói ra những lời trong lòng. Cũng đúng, dựa vào cái gì khi cô ấy nhìn thấy mình sẽ phải quan tâm chứ, chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ là quan hệ chị dâu em chồng, cũng không phải là người yêu, cũng chẳng phải là bạn tình, cô ấy nhìn thấy mình, biểu hiện lạnh nhạt xa lạ, cũng là bình thường.
Nhưng. . . . . . Nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng anh ta vẫn không bỏ được, chỉ là. . . . . . cảm giác mất mác cứ quanh quẩn ở trong lòng.
"Tôi nói này, anh không đi cùng bạn gái của mình hả ?"
Đợi một lúc lâu, không thấy Nguyễn Thiếu Dật nói nữa, nhưng bàn tay anh ta vẫn còn đặt trên vai mình, nửa bả vai bị bàn tay anh ta bóp chặt, đã bắt đầu hơi nhức mỏi. Cô vội vàng tìm đề tài khác, để anh ta nhanh chóng buông ra mình.
"Chậc, cô không nói thiếu chút nữa tôi đã quên rồi."
Dường như lúc này Nguyễn Thiếu Dật mới lấy lại tinh thần, lập tức xoay người nhìn về phía Giản Trang: "Đi, nếu đã gặp nhau, tới chào hỏi mới lễ phép." Sau đó năm ngón tay trên vai cô khẽ bóp, nắm càng thêm chặt, nắm chặt bả vai của cô không nói lời nào túm Giản Trang bước đến bên chiếc ghế.
Một đường vừa lôi vừa kéo, dù sao Nguyễn Thiếu Dật cũng là đấng mày râu, hơn nữa anh ta vì muốn ở trên giường thoải mái chơi đùa, duy trì thể lực tràn đầy, cố ý ở phòng Gym tập luyện để có một cơ thể cường tráng, một khi sử dụng sứa mạnh cơ bắp, cơ thể vừa gầy vừa yếu của Giản Trang hoàn toàn không phải là đối thủ, căn bản là chống đỡ không nổi, trực tiếp bị Nguyễn Thiếu Dật lôi đầu vai kéo tới bên cạnh - ghế dựa, sau đó bị Nguyễn Thiếu Dật dùng tay ấn xuống, cơ thể bị anh ta ép buộc đành ngồi trên ghế.
"Hi." Giản Trang không thể làm gì, sau khi giương mắt nhìn cô gái đang kinh ngạc ngồi đối diện, để phá tan không khí im lặng, cô chủ động mỉm cười với Tô Kỳ.
"A. . . . . . Chào cô." Tô Kỳ sau khi ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, cũng nở một nụ cười, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười sáng lạng kiều diễm như hoa hồng.
Trên mặt Tô Kỳ lộ ra tươi cười muôn vàn mềm mại đáng yêu, phong tình vạn chủng, nhàn nhạt cười một tiếng cũng đủ để mê hoặc lòng người, nhưng nụ cười như vậy đối với Nguyễn Thiếu Dật nửa lực sát thương cũng không có, như thể Nguyễn Thiếu Dật không hề nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Kỳ, hoặc là nói ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối cũng không hề đặt ở trên người Tô Kỳ, nhìn hai ly kem Haagen-Dazs đặt trước mặt Tô Kỳ, lạnh lùng nói: "Tốt lắm, ở đây không còn chuyện gì của cô nữa, cô Tô, cuộc nói chuyện đã kết thúc, lần sau có thời gian tôi sẽ hẹn cô ra ngoài gặp mặt, lần này trước hết cứ như vậy đi."
"Hả, cứ như vậy. . . . . . anh Thiếu Dật, anh. . . . . . Muốn em đi sao?" Nụ cười trên mặt Tô Kỳ còn chưa thu lại, đã đông cứng trên khuôn mặt.
"Đúng, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy! Cô đi làm việc của mình trước đi, lần sau tôi sẽ liên lạc với cô." Giờ phút này hình như Nguyễn Thiếu Dật căn bản không biết gì cái gì gọi là “thương hoa tiếc ngọc”. Không hề khách khí hạ lệnh đuổi khách với Tô Kỳ.
Tô Kỳ mơ mơ hồ hồ làm theo mệnh lệnh của Nguyễn Thiếu Dật từ từ đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu cùng sửng sốt, nhưng lại không dám nói ra, vô cùng miễn cưỡng cầm lên ví da của mình lên cung kính khom người với Nguyễn Thiếu Dật, nhanh chóng rời khỏi mái che nắng.
"Anh đuổi cô ta đi làm gì? Không phải hai người đang nói chuyên rất sao?" Giản Trang càng không hiểu, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thiếu Dật tràn ngập nghi vấn.
"Có cô rồi, tôi còn muốn cô ta làm gì? Đương nhiên là muốn nói chuyện với cô." Nguyễn Thiếu Dật không vui nói xong, chuyển qua ngồi vào vị trí của Tô Kỳ, mặt đối mặt nhìn Giản Trang, giọng điệu nói chuyện mang theo chút thô lỗ, nhưng lời nói ra lại có chút ý tứ lấy lòng: "Cô...cô muốn ăn cái gì? Trước kia đã ăn kem Haagen-Dazs chưa?"
"Chỉ nghe nói qua, chưa từng ăn. Nhãn hiệu kem này quá mắc, trước kia tôi cũng chỉ dám nhìn một chút, cũng không nỡ bỏ tiền ra mua." Giản Trang cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời, nói đến chữ cuối cùng, cô mới ý thức tới những lời này đã tiết lộ bí mật, vì vậy vội vàng bổ sung: "Ý của tôi là. . . . . . Sau khi tôi và Nguyễn Hàn Thành kết hôn, sẽ không hỏi xin tiền cha mẹ nữa, tôi cảm thấy mình nên độc lập, cho nên lúc phát tiền lương sẽ tích góp lại, đang đi học làm sao tiết kiệm được tiền bạc. Đây là thương hiệu của nước ngoài, đối với tiền lương của tôi mà nói vẫn còn quá đắt, cho nên trước kia chưa bao giờ mua."
". . . . . ." Nguyễn Thiếu Dật không hề cử động, cơ thể giống như bị đóng băng, vẫn không nhúc nhích nhìn Giản Trang.
Đôi mắt đào hoa của anh ta cứ thẳng tắp nhìn cô, vốn ở dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra hào quang sáng ngời trong mắt, nhưng bởi vì mái che nắng tỏa ra bong râm mà có chút u ám, đôi mắt đào hoa ảm đạm thẳng tắp nhìn Giản Trang, sau một lúc lâu. . . . . ."Về sau, muốn ăn cái gì thì nói với tôi, biết không?" Cách một hồi lâu anh ta mới chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng dặn dò cô: "Bây giờ cô, rất khác so với trước kia, cô không bao giờ ủy khuất mình như vậy. Huống chi, còn có cấp trên của cô là tôi đây, có cha mẹ để dựa vào. Không nên chuyện gì cũng một mình gánh hết, có đôi khi mệt mỏi hãy tìm người để dựa vào."
". . . . . . Ha ha, anh nói rất đúng, rất có đạo lý." Tiếng cười này Giản Trang vô cùng miễn cưỡng, không biết vì sao, sâu trong đôi mắt u ám của Nguyễn Thiếu Dật , đột nhiên vụt qua một tia phức tạp khó hiểu, rất khó nhận ra, cô không thể hiểu được nó.
Vì phá vỡ bầu không khí vô cùng kỳ quái này, đột nhiên Giản Trang nghĩ đến một vấn đề, vì vậy trịnh trọng nói ra sự kiện kia với Nguyễn Thiếu Dật: "Đúng rồi, anh đã nhận được thông báo chưa? Tối hôm nay, anh, tôi, Nguyễn Bắc Thần, Nguyễn Hàn Thành, chỉ cần là thành viên của nhà họ Nguyễn, tất cả phải quay trở về đó họp mặt, đây là mệnh lệnh của cha anh. Tối nay chắc sẽ rất náo nhiệt, rốt cuộc ba an hem các người lại được tề tựu rồi."
"Cô nói cái gì?" Hiển nhiên Nguyễn Thiếu Dật còn không chưa nhận được thông báo này, nghe nói như thế, kinh ngạc nhíu mày, long mày nhíu lại thật chặt, giống như nghe được tin dữ vẻ mặt nặng nề lẩm bẩm nói nhỏ: "Xong rồi. . . . . . Nếu anh hai cũng trở về nhà, nhất định sẽ xảy ra chuyện. . . . . . Khẳng định không được an bình."