Edit: Linh Phan
Beta: Peiria
Trở lại biệt thự riêng của Nguyễn Hàn Thành, đẩy hai cánh cửa gỗ màu trắng ngà ra chính là sảnh chính của biệt thự, giữa sảnh chính có treo một chùm đèn trần bằng thuỷ tinh hoa lệ, chùm đèn khổng lồ hình tròn toả ra bên ngoài, sau đó mỗi một tầng lại thu nhỏ thêm một chút, hợp thành một chùm đèn hình tháp lật ngược.
Dễ thấy ánh sáng chiếu xuống từ đèn thủy tinh rực rỡ hơn bất kỳ loại đèn nào khác, thông qua sự khúc xạ của thuỷ tinh, ánh sáng màu trà sặc sỡ chiếu lên sàn nhà sáng trong như gương. Ánh đèn trải qua lần khúc xạ thứ hai của sàn nhà, khiến cả phòng khách sáng bừng như ban ngày.
Nguyễn Hàn Thành dẫn Giản Trang đi qua đại sảnh trống rỗng, đại sảnh rộng mấy mét chỉ trưng bày hai bình hoa Cảnh Thái Lam lớn, cao cỡ một người.
Cuối sảnh lớn chính là cầu thang có tay vịn đi lên lầu hai, sau khi dẫn Giản Trang lên lầu, Nguyễn Hàn Thành kéo Giản Trang đến phòng tắm, chỉ vào bồn tắm lớn trong phòng rồi nói: "Tôi xả nước cho cô, cô tắm đi. Tắm xong rồi đi ngủ."
"Cũng đã trễ thế này rồi, tôi rất mệt, tôi không tắm, anh muốn tắm thì cứ tắm đi." Giản Trang dứt khoát từ chối, liếc Nguyễn Hàn Thành một cái, nghiêng người muốn ra ngoài.
"Chờ một chút." Nhìn thấy Giản Trang chuẩn bị xoay người ra ngoài, Nguyễn Hàn Thành vội vàng bước tới bên người Giản Trang đồng thời nắm lấy cổ tay cô: "Tôi nói cô tắm thì cứ tắm đi, cô được Nguyễn Bắc Thần cứu từ hồ nhân tạo lên, anh ta hô hấp nhân tạo giúp cô, chẳng lẽ còn có thể tắm rửa giúp cô luôn sao? Ít nhất cô cũng nên tắm qua một lần, nước trong hồ nhân tạo từng nuôi cá, chất nước cũng không sạch sẽ."
“....” Thì ra là vì chuyện này. Giản Trang từ bỏ ý nghĩ muốn rời đi, để mặc Nguyễn Hàn Thành nắm tay mình, lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ tắm. Có điều, anh không cần xả nước cho tôi, tôi có thể làm được. Bây giờ, mời anh đi ra ngoài, cảm ơn đã hợp tác!" Cô vừa nói, vừa nâng một cánh tay khác về phía cửa, chỉ vào cánh cửa đang mở kia, trên mặt là một nụ cười đúng chuẩn.
"Được rồi, cô nhanh lên đó." Nguyễn Hàn Thành thả lỏng mấy ngón tay, từ từ buông cổ tay Giản Trang ra, trong chớp mắt đó, trong lòng bàn tay vẫn truyền đến cảm giác mềm mại của làn da Giản Trang, làm trái tim anh đập mạnh, phảng phất như có thứ gì đó, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Đáy mắt anh thoáng hiện lên một chút khó hiểu, không biết tại sao tim đập của mình đang đập bình thường lại đột nhiên thay đổi, anh mang theo sự hoài nghi trong lòng mà đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc đó đương nhiên anh không thể hiểu được lí do của chuyện này, nhưng sau này, anh mới hiểu được, cảm giác trái tim đập nhanh hơn gọi là - "Tim đập thình thịch", là dấu hiệu khi tình yêu đến.
Lúc tới cửa phòng tắm, Nguyễn Hàn Thành dừng bước, giống như nhớ ra chuyện gì đó, nửa người dưới đứng im ở cửa ra vào, chỉ hơi xoay nửa người trên nhìn về phía Giản Trang đang xả nước trước bồn tắm, có nửa phần như đang ra lệnh: "Lát nữa tắm xong, nhớ đánh răng."
"..." Cả người Giản Trang không nhịn được mà run lên, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng thẳng nghiêng đầu nhìn lườm Nguyễn Hàn Thành, khoé miệng khẽ nhếch, bất mãn hỏi: "Tại sao ngay cả chuyện tôi đánh răng anh cũng muốn quản vậy? Bình thường lúc tôi tắm không phải anh luôn nhanh chóng đi mất sao? Sao hôm nay lại cố ý tìm đề tài, đứng trước cửa không chịu đi? Tôi phải nói trước với anh, tối nay tôi tự ý ra ngoài thì quả thật là không đúng, nhưng tôi cũng không phải là phạm nhân, cũng sẽ không ra ngoài đến nửa đêm cũng không về, anh không định thẩm tra tôi cả đêm giống như phạm nhân đấy chứ? Tôi cũng đã xin lỗi anh rồi."
"Tôi bảo cô đánh răng cho sạch sẽ là vì muốn tốt cho cô, sao cô lại nói tôi thành lưu manh rồi hả? Cô cho rằng tôi muốn nhìn cô tắm sao? Chẳng phải ngoại hình của phụ nữ đều giống nhau à, lột sạch quần áo thì chỉ còn lại cơ thể trắng nõn, một đôi tay một đôi chân mà thôi, chẳng lẽ cô lại có cái gì đặc biệt, đáng để tôi ở lại thưởng thức sao?" Nguyễn Hàn Thành vừa nghe Giản Trang bắt bẻ, trái lại càng không chịu đi, cả người cũng trực tiếp quay lại, nhìn về phía cô, anh mang vẻ mặt thoải mái khoanh tay, dáng người vốn đã tuấn tú bất phàm, cộng thêm vẻ mặt tà tứ và nụ cười nửa miệng càng lộ vẻ khí thế bức người. Bản thân anh đã có tiếng là "độc miệng", nói chuyện vô cùng cay nghiệt, bị Giản Trang kích thích, lời nói phát ra từ miệng anh còn có thể so với ác ma trên đời: "Nếu cô giống như Na Tra, có ba đầu sáu tay thì nói không chừng tôi còn có thể ở lại xem xét, học hỏi thêm chút kiến thức. Nhưng thật đáng tiếc, cô chỉ là người bình thường. Còn nữa, tôi nói cô đánh răng là vì muốn tốt cho cô. Hẳn là cô không quên mình được Nguyễn Bắc Thần vớt lên từ dưới hồ như thế nào chứ? Chính tôi xem camera quan sát cũng thấy rất rõ ràng, lúc đó cô hôn mê sâu, lồng ngực ứ nước, Nguyễn Bắc Thần đã phải dùng "hô hấp nhân tạo" để cứu cô... Nếu như cô cảm thấy không sao thì không cần phải đánh răng, cũng được, coi như tôi chưa từng nói gì, chúc cô tắm rửa vui vẻ."
Nói xong, anh bĩu môi, ném cho Giản Trang một nụ cười giả tạo rồi xoay người đi ra khỏi phòng tắm, chân dài rảo bước, rất nhanh tiếng bước chân cũng biến mất ở hành lang.
Trong phòng tắm, chỉ còn lại một mình Giản Trang.
Giản Trang không kìm được giơ tay lên, ngón tay út khẽ chạm lên khoé môi, chạm tới môi của mình, miệng khẽ nhếch, tự lẩm bẩm: "Anh ta nói rất đúng... Mình bị Nguyễn Bắc Thần hôn nhiều như vậy... Không được, mình phải nhanh chóng đánh răng thôi!"
...
Sau khi tắm xong, Giản Trang cởi áo tắm, mặc quần áo ngủ. Lúc đi qua hành lang, ngẩng đầu nhìn một đồng hồ treo trên đỉnh đầu, kim đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng.
Mệt muốn chết. Giản Trang thu hồi tầm mắt, vừa bám theo vách tường hành lang đi về phòng ngủ, vừa ngửa đầu ngáp liên tục. Ngoại trừ mấy lần làm thêm giờ ở công ty của Nguyễn Thiếu Dật, cô chưa từng ngủ trễ như vậy.
Tối nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, cứu người, rơi xuống nước, biết được tin tức, sau đó ngồi cạnh nói chuyện với Nguyễn Bắc Thần. Đến bây giờ làm xong mấy chuyện vụn vặt như tắm rửa đánh răng, cô đã mệt đến mức muốn nằm sấp lên mặt đất rồi. Vừa nãy nằm trong bồn tắm thoải mái muốn chết, suýt chút nữa đã nằm ngủ luôn trong đó.
Lúc tới cửa phòng ngủ của mình, cô dán người lên cánh cửa, cả người mềm nhũn không có sức lực, dựa vào cánh cửa một lúc lâu cô mới nhớ là phải mở cửa ra, thật sự rất lười mở mắt, cô nhắm mắt mò mẫm tìm tay nắm cửa, vất vả một lúc mới mở được cửa, cả người chậm chạp bước qua khe cửa.
Có thể là do quá mệt mỏi, bước đi cũng có chút nhẹ bẫng, cứ bước từng bước, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, cơ thể cũng lắc lư theo, nhắm mắt mò mẫm lảo đảo đi trong bóng tối đến bên giường, cuối cùng cũng tìm được một nơi mềm mại ấm áp, chút tỉnh táo miễn cưỡng duy trì cuối cùng cũng biến mất, cô giang hai tay ra trực tiếp ngã xuống chiếc giường mềm mại - vậy mà, một giây sau, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang vọng trong phòng ngủ, tiếng kêu hoảng sợ quanh quẩn khắp phòng, phá
vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ không chừa một chút nào!
"Nguyễn Hàn Thành!"
Sợ hãi qua đi, Giản Trang vốn đang uể oải trong nháy mắt lại không còn một chút buồn ngủ, nhảy dựng lên từ trên chiếc giường mềm mại, chỉ vào người nhô lên dưới lớp chăn tơ tằm. "Anh... Sao anh..." Giản Trang đang nói chuyện, đột nhiên lại bị anh kéo mạnh xuống, cả người ngã thẳng xuống lớp chăn bằng tơ tằm.
"Á... Anh..." Giản Trang mới nói một nửa đã im bặt, câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, đôi môi đã bị một bàn tay to bịt kín. Tay kia bịt vô cùng có kỹ xảo, độ mạnh yếu và phương hướng vừa vặn, sẽ không khiến cô khó thở, cũng sẽ không bị đau, hiển nhiên là thường làm động tác này, đã luyện đến mức thành thạo rồi.
Sau đó, một đôi môi hơi lạnh ghé vào tai cô, cảm giác được sự lạnh lẽo từ vành tai truyền đến khiến cô không nhịn được mà rụt cổ, trốn tránh đôi môi của người này. Vậy mà, người kia lại giữ chặt đầu cô, tay giữ chặt gáy cô, không để cô trốn tránh dù chỉ một chút. Cô căm tức dùng hai tay đẩy người đàn ông đang đè trên người mình, hai tay và hai chân cùng dùng sức, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.
Lúc cô đang giãy dụa, bỗng nhiên một giọng nói trầm khàn của đàn ông vang lên bên tai cô, lời nói trầm thấp chậm rãi nhả ra từ khoé môi anh, truyền đến tai cô: "Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn phối hợp một chút biết chưa? Nếu cô không chịu phối hợp mà cứ tiếp tục lộn xộn như vậy..." Anh dừng một chút, đột nhiên đôi môi lạnh như băng lại trở nên nóng bỏng, giống như bàn ủi mà đốt nóng vành tai cô, tiếp tục nói: "Tôi không dám cam đoan sẽ không làm ra chuyện gì với cô đâu... Tôi nói lời này, cô có hiểu không?" Anh nói xong lời muốn nói, còn không quên bổ sung một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng ngầm có ý uy hiếp.
Qủa nhiên lời này rất có sức sát thương với phụ nữ. Giản Trang không phải là người chưa trải qua sự đời, cô kết hôn năm năm, đương nhiên biết với đàn ông mà nói, giọng điệu mập mờ và nhiệt độ cơ thể kinh người như vậy đại biểu cho cái gì. Không đợi Nguyễn Hàn Thành nói xong, Giản Trang đang một mực giãy dụa lập tức đàng hoàng lại, đôi tay đặt trên lồng ngực săn chắc của người đàn ông từ từ hạ xuống, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh gật đầu một cái, ý bảo: ‘Nhất định tôi sẽ nghe lời, sẽ phối hợp.’
"Vậy bây giờ tôi thả cô ra, cô phải bảo đảm không được kêu loạn, cũng không được chạy. Đáp ứng người khác chuyện gì thì nhất định phải làm được, cái này gọi là chữ tín. Cô cũng không nên lãng phí sự tin tưởng của tôi đối với cô, hiểu không?" Cơ thể anh đang đè lên thân thể mềm mại của cô, cơ thể khoẻ mạnh săn chắc của anh và cơ thể mềm mại mảnh khảnh của cô tạo ra sự đối lập hoàn toàn, nhất là khi mượn ánh sáng đèn ngủ phỏng theo kiểu cổ, dưới ánh sáng mỏng manh có thể thấy rõ anh để trần nửa người, gương mặt thâm thúy cương nghị và yết hầu chuyển động lên xuống, chuyện này không cần phải nói nữa, anh đang cố gắng áp chế dục vọng... So sánh với cơ thể nhỏ bé của Giản Trang, cơ thể của anh gây nên cảm giác áp bách, thống trị và xâm lược. Cho dù là từ cảm quan hay là từ xúc giác, Giản Trang cũng ý thức sâu sắc được: ‘Chắc chắn cô không phải là đối thủ của người đàn ông này, mặc dù anh và cô thường đấu võ mồm, tranh cãi những chuyện vụn vặt, biểu hiện giống như là bạn xấu nhiều năm, nhưng rốt cuộc anh vẫn là một người đàn ông!’
"Ừ." Dưới sự ám chỉ đầy nguy hiểm của Nguyễn Hàn Thành, cô biết điều gật đầu thật mạnh, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng từ trong cổ họng.
Nhất định cô sẽ phối hợp bất cứ yêu cầu nào của Nguyễn Hàn Thành. Cô dùng tính mạng bảo đảm, tuyệt đối không lãng phí sự tín nhiệm của anh, tuyệt đối không tự ý động đậy.
"Được, tôi thả cô ra, cô hãy yên lặng nghe tôi nói là được rồi." Nguyễn Hàn Thành nói được là làm được, quả nhiên buông lỏng sự kìm chế với cô, đồng thời cũng hơi nâng người lên một chút, hai cánh tay chống hai bên đầu cô, chậm rãi quan sát khuôn mặt cô từ khoảng cách gần, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ mà Giản Trang phải cố gắng lắng nghe mới có thể nghe được mà khẽ nói: "Không phải đã giao hẹn rồi sao, khi trở lại nhà họ Nguyễn, cô phải phối hợp diễn kịch với tôi, bảo đảm không chút sơ hở, không được để cho bất kỳ ai phát hiện."
"Ừm." Giản Trang tiếp tục gật đầu, bày tỏ mình nhớ nhỏ, cũng tuân theo.
"Vậy bây giờ, chúng ta phải tiếp tục diễn thôi. Lúc nãy doạ cô sợ, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi cũng là vì tình thế cấp bách, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Tôi hiểu rõ cô muốn hỏi tại sao tôi lại ở cùng cô trong phòng ngủ chính này, vì đây là phòng ngủ của tôi, tôi và cô là vợ chồng, trở lại nhà họ Nguyễn không thể chia phòng mà ngủ. Có lẽ cô còn muốn nói: ‘Vậy tại sao tôi không nằm dưới đất, nhất định phải nằm cùng giường với cô?’ Nguyên nhân rất đơn giản, tuyệt đối không phải là bởi vì tôi không thể ngủ dưới sàn nhà, lúc tôi đi huấn luyện, có nơi nào chưa từng ngủ qua, là giường hay là sàn nhà, đối với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau hết. Tôi muốn chen chúc trên giường càng không phải là muốn chiếm chút lợi từ cô." Nguyễn Hàn Thành dừng lại, vẫn không quên tiếp tục phát huy bản tính độc miệng, mang theo chút châm chọc nói: "Tính cách của cô, còn có vóc người của cô, đều không phải khẩu vị của tôi, trừ khi tám trăm năm nay tôi không đụng đến phụ nữ, nếu không, muốn để tôi ‘quấy rối’ cô, vẫn là có chút khó khăn."
"... Khụ khụ." Giản Trang im lặng liếc nhìn anh, dùng sức ho khan hai cái, bày tỏ sự kháng nghị. Cô đang chăm chú nghiêm túc lắng nghe, kết quả vào thời khắc quan trọng như vậy, anh lại còn không quên đả kích cô, thật sự là độc miệng không giống lẽ thường.
"Lạc đề rồi." Nguyễn Hàn Thành lập tức sửa miệng, đột nhiên chuyển giọng, đè thấp tiếng, dùng giọng nói khàn đục, gằn từng chữ: "Ba tôi vì muốn biết có phải tôi và cô đã thật sự kết hôn không, tình cảm của chúng ta phát triển thế nào nên đã cài máy nghe trộm và camera trong phòng ngủ chính...Tôi đã cẩn thận quan sát rồi, phòng tắm và phòng đọc sách không có, chỉ phòng ngủ chính có..."