Edit: Mạc Vân
Beta: Tuyết Nguyệt Lam
Hỡi cơn gió của bình minh hãy gửi dùm tôi bức thông điệp.
Rằng em vẫn luôn tin tưởng vào anh.
Hỡi làn gió dịu dàng, hãy gửi dùm tôi những nỗi nhớ.
Dù cho cả thế giới sụp đổ, em vẫn sẽ đứng trước mặt anh.
Hỡi làn gió nhẹ nhàng, hãy giúp tôi vượt qua vận mệnh.
Dù có khó gặp lại, nhưng tuyệt đối không dễ dàng buông tha.
---(trích đoạn, Thải Vân quốc truyện “Hỡi cơn gió của bình minh”, lời bài hát có chỉnh sửa)---
Thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ, nếu trời cao không cho cô cơ hội trùng sinh, thì những chuyện đã xảy ra, có thể sẽ khác phải không?
Có thể nào sẽ như đá chìm dưới đáy biển, yên lặng không tiếng động, yên bình cả đời? Dù năm tháng qua đi, thời gian thấm thoát, vật đổi sao dời, mọi người đều quên cô ta, thế giới cũng sẽ không còn những dấu tích chứng minh sự tồn tại của cô ta?
Có thể nào những đối đãi bất công như chưa từng xảy ra, toàn bộ những tổn thương sẽ như con thuyền đi trên sông không sóng không gió, trời yên biển lặng, trở thành thời đại thái bình?
Có thể nào người xấu vẫn cứ múa hát mừng cảnh hòa bình, như đang bắt đầu cố gắng để làm người tốt, thì về sau sẽ không thất bại mà đạt được kết quả?
Những tổn thương trước kia sẽ bị thời gian vùi lấp, sự thật bị tội ác che giấu, những người không biết vẫn đang sống mơ màng, thù hận khắc cốt ghi tâm sẽ tồn tại vĩnh viễn trong góc tối của tâm hồn, trở thành nỗi buồn phiền đau khổ trọn đời!
Trên đời này vốn không có nếu, nhưng một khi cái nếu đó trở thành hiện thực, thì sẽ ra sao?
Là cô quá căm phẫn mà thành nóng giận, để lửa giận cháy quá to, nhấn chìm toàn bộ? Là cô đổi mặt nạ quá tráng lệ, mặc sức đừa bỡn trước mặt người ta, khó phân biệt thật giả? Hay lại là cô cần phải bỏ qua cho người ta, vào thời khắc cuối cùng lại hết nhân từ, đuổi người ta đi lưu lạc, mặc cuộc đời người ta trôi nổi lênh đênh?
Các người làm sao tưởng tượng được, tôi là gió, là lửa, là tức giận, nhưng hơn hết tôi là chúa tể của các người!
Các người đi qua tôi, bước vào chốn đau khổ.
Đi qua tôi, bước vào hố sâu vĩnh viễn đau khổ.
Đi qua tôi, bước vào đoàn người vạn kiếp bất phục.
Tôi sẽ sử dụng cách thức của tôi, phán quyết cơn thù hận này.
Lấy ác chế ác, lấy bạo chế bạo, không có sự phản đối!
…
Khi thì mãi mãi về sau, khi lại cho tới tận cùng, khi trời mưa hóa thành bầu trời đầy mây ngũ sắc, cuối cùng tôi đã là tằm chăng tơ thành kén, mang theo vết thương đầy người, trong mắt chứa huyết lệ, nhìn lại những nguy hiểm trong hồi ức đã xa, anh đứng dưới nắng đầu hạ, hồn nhiên ngây thơ như một đứa trẻ, mỉm cười thật tươi, đón nắng chiều lộng lẫy mỹ lệ, cô đơn ngửa mặt nhìn trời.
Rồi vận mệnh không có cách nào vượt qua vách núi đen, cho dù bồ câu trắng bay lượn rợp trời, mây trôi mãi, cũng không thể gọi bước chân anh quay về, gỡ không nổi gông xiềng của em! Tính mệnh khó khăn như vậy. Hỡi làn gió của bình minh, hãy giúp tôi vượt qua vận mệnh. Dù có khó gặp lại, nhưng tuyệt đối không dễ dàng buông tay…
*
Trời đêm bao la, đen kịt, dường như trong màn đêm còn treo mấy ngôi sao mang cảm giác trong lành nhưng lạnh lùng, chợt lóe lên trong không trung, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Đêm nay, bầu trời che kín mây đen.
Đêm đen không trăng, đêm lạnh sao thưa, lại bị mây đen che kín, không phải điềm tốt.
Hai giờ rưỡi, trung tâm thành phố Hoa Trung vẫn là khung cảnh vô cùng náo nhiệt, bãi xe của quán rượu đêm gần như đã chật ních, thiếu gia giàu có, những ông tổng,… ở trong phòng bao cả đêm vung tiền như rác, một hồi đùa giỡn hết người này đến người khác ném ra năm, sáu ngàn.
Trong Vành Đai hai hầu như là không bao giờ ngủ*, ra khỏi Vành đai hai, đến ngoài Vành Đai ba là Đông Thành và Bắc Thành, thành phố Hoa Trung thì lại không náo nhiệt như vậy.
(*): Ý chỉ cuộc sống về đêm
Nơi đây đa số là tiểu khu dân cư, nhà trọ cỡ lớn hoặc gia đình lâu năm. Từng dãy nhà, đứng sững sững ngay ngắn trong thành thị này.
Do Tây thành phố nằm sát hồ, vị trí bên cạnh hồ Cân Thái đều là biệt thự, nhộn nhịp trong yên tĩnh, môi trường thanh nhã, trong tốp biệt thự được xây dựng theo mô hình khu trồng hoa và cây cảnh cỡ lớn, tràn đầy màu sắc phương Nam cổ điển như kiến trúc nhà nhỏ ở Giang Nam. Lối đi ở giữa, như con đường để khi rảnh rỗi đi dạo, cũng có chút thú vị.
Người có thể ở trong tiểu khu này, không phải người có tiền thì cũng có quyền.
Nhưng mà tại nơi có tiền có tình như thế này, hưởng thụ trong biệt thự xa hoa, đột nhiên chỗ tường thấp có một người tóc tai bù xù leo vào. Người phụ nữ mặc váy lộng lẫy xinh đẹp, dường như là váy đuôi cá hai mảnh. Gấu váy vừa vặn tới mắt cá chân, siết chặt lấy chân nhỏ. Bộ váy như vậy đi tới đại sảnh quán rượu lộng lẫy thì vô cùng cá tính, nhưng nếu chạy trốn ở giữa lâm viện trải đá hoa cương trên đường
này, vậy rất không thích hợp!
Làn váy bó chặt khiến người phụ nữ không duỗi thẳng được chân để chạy, bước chân không lớn, giày cao gót cao mảnh lại càng khiến cô ta chạy thêm vất vả.
Liên tục chạy qua vườn trúc và vườn đào, chạy đến một lùm cây rậm rạp, dọc theo ánh sáng của đèn trên đường, chạy thẳng về phía biệt thự ba tầng ở giữa. Biệt thự ở đây không đặt vật nghiệp thống nhất, dù là trước hoa viên hay phía vườn sau, toàn bộ phong cách tran hoàng đều dựa theo sơ thích của bản thân mà làm.
Tòa biệt thự này được trang hoàng theo phong cách cá nhân. Người phụ nữ chạy như điên không nghỉ lấy một chút, một hơi chạy đến trước biệt thự, leo qua hơn mười bậc thang trước cửa lớn, điên cuồng nhấn chuông cửa chống trộm.
Đêm khuya yên tĩnh, từng tiếng chuông cửa một vang lên đột ngột, hơn nữa âm thanh truyền đi cực kỳ xa, quả thật có thể làm kinh sợ như chuông đòi mạng.
Trong quá trình điên cuồng nhấn chuông cửa người phụ nữ không những không dừng lại mà còn lấy tay đập lên cánh cửa gỗ, giày cao gót mảnh khảnh liên tục giẫm lên mặt đá hoa vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”. Những động tác này đều hiện ra nội tâm lo lắng và khẩn trương của cô.
Rốt cuộc, mấy phút sau, cánh cửa ngăn thật dày cũng nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến ngày càng gần, trước máy giám thị trước cửa, lúc này người phụ nữ mới chú ý tới dáng vẻ của mình, vội vàng giơ tay vuốt lại mái tóc quăn lộn xộn. Tóc đẹp thật dài cuốn thành một lọn mềm nhẹ vào bên trong. Qua cuộc băng chạy lúc nãy nó đã loạn thành một mớ, dưới sự chỉnh đốn của bàn tay ngọc của cô ta, thoáng chốc đã khôi phục lại chút kiểu tóc rồi.
Mà lúc này, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng hé ra một khe nhỏ. Người đàn ông đứng trong cửa có gương mặt góc cạnh không biểu tình nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Vào đi, tiên sinh đã thức dậy chờ cô ở phòng khách dưới lầu rồi.”
Người phụ nữ ngoài cửa nghe vậy, ngay tức khắc hai mắt trợn tròn, phảng phất như đang ở giữa một loại khen ngợi, vui mừng đi vào. Ngay cả đôi giày trên chân cũng quên đổi.
Đi chậm trên sàn gỗ vang lên tiếng lộp cộp rồi tới sau phòng khách. Phòng khách mang hơi thở Châu Âu cổ điển, một người đàn ông mặc áo ngủ dài màu xám ngồi trên sofa, sợi tóc người đó hơi lộn xộn, cơ thể lười biếng dựa vào sofa mềm mại, lông mi buông xuống, như đang vô cùng mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mà người phụ nữ vừa đi vào nhìn thấy anh ta, lập tức dừng bước, đầu gối mềm nhũn, gần như là quỳ xuống trước mặt người đàn ông, ngồi quỳ trên ván gỗ, ngẩng cao đầu nhìn người đó trên ghế, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên một chiếc dé lên của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp đều là ảm đạm buồn rầu, đôi lông mày đen dài khẽ nhíu lại, môi đỏ mọng nhếch lên, chăm chú quan sát, đôi mắt mê người nhìn người đàn ông đầy mong mỏi, hai tròng mắt rưng rưng, môi mỏng mở ra, bi thảm đau khổ cầu xin: “Anh Lôi, em làm hỏng chuyện kia rồi. Người phụ nữ tên Giản Trang kia có hậu đài rất hùng hậu, hiện tại em từ nguyên cáo biến thành bị cáo, luật sư cũng không giúp được gì!”
“Giờ em còn làm gì được, chỉ có thể cầu anh, anh nói lái xe là người của anh, sự việc có thể sẽ không chê vào đâu được. Chẳng phải anh nói em có khả năng ngồi vào vị trí Đổng Sự Trưởng Đông Dương à? Làm sao lại thành như vậy được chứ? Ba trăm nghìn cổ phiếu trong tay em còn chưa nắm chắc đã bị bồi thường, bây giờ chỉ trông cậy vào lần trở mình này thôi… Nhưng giờ làm sao? Chỉ sợ em sẽ phải ngồi tù… Anh Lôi, anh Lôi của em em không muốn ngồi tù đâu. Hiện tại tính mạng bản thân em trong bản kế hoạch ban đầu đều giao hết vào tay anh. Sự tình đó mặc dù em không thành công, nhưng không có công lao cũng có khổ lao. Anh Lôi, em xin anh, anh không thể thấy chết mà không cứu được!”