Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 2


trước sau

Tiêu Minh Kiểu còn không biết bảo bối của mình đã rơi vào tay người khác, nàng chỉ lo giẫm ánh trăng về nhà, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra   

 

Ở nơi nhỏ hẹp hẻo lánh, mùa đông lạnh lẽo cũng không có than để sưởi, còn có sát thủ. Dù sao cũng là Thế tử của Quốc công phủ, cha mẹ ruột đều khỏe mạnh, Vệ Cảnh sao để mình lưu lạc tới mức đó? quá thảm ah. Còn phu thê Định Quốc Công nữa, không phải rất thương yêu nhi tử từ nhỏ thân thể đã yếu đuối này sao? biết rõ hắn không thể sống đến hai mươi lăm tuổi cũng thỉnh phong thế tử cho hắn kia mà, sao lại để hung thủ có gan hành hung dưới mi mắt bọn họ chứ?Quan trọng nhất là Vệ Cảnh hàng năm triền miên trên giường bệnh, một năm không có mấy lần ra cửa, bình thường y như người tàng hình trong mắt mọi người. Một người an phận như thế, ai lại muốn mạng hắn chứ?

 

Tiêu Minh Kiểu càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, nhưng suy nghĩ nửa này cũng không tìm ra nguyên nhân, đành từ bỏ. Dù sao chuyện ám sát đã lộ ra, gã sai vặt kia cũng đã sa lưới, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không xảy ra chuyện tương tự. Còn Vệ Cảnh, những người kia vừa đến đã đi mời thái y, hắn hẳn sẽ không có chuyện gì đâu

 

Ngươi ngàn vạn lần phải sống nha huynh đệ

 

Phúc vương phủ và Định Quốc công phủ cách nhau không xa, chỉ một lát thì Tiêu Minh Kiểu đã về tới nhà. Nàng ngựa quen đường cũ tránh được thủ vệ, lặng yên đi về Nguyệt Thanh uyển của mình, không ngờ vừa vào sân đã thấy đèn trong phòng sáng lên

 

Tiêu Minh Kiểu sửng sốt, có dự cảm không lành, vội quay người bỏ chạy, đã nghe phía sau vang lên thanh âm nhẹ nhàng ‘trở về rồi?”

 

Rõ ràng là giọng nữ mềm mại tận xương cốt, tâm thần nhộn nhạo lại khiến Tiêu Minh Kiểu nghe vào mà da đầu tê rần, cả người cứng đờ

 

“Sao? còn muốn ta thỉnh ngươi vào nhà?’  

 

“A tỷ…” Biết mình tối nay không thể trốn, Tiêu Minh Kiểu nhận mệnh xoay người nhìn người trước mặt, cười khan, nói ‘muộn như thế, sao ngươi còn ở chỗ này?”

 

Đó là một tiểu mỹ nhân vóc dáng mảnh mai, quyến rũ mê người, ước chứng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo choàng bằng lông cao trắng, đứng trong vầng sáng mờ nhạt tựa như liễu đong đưa trong gió, mềm mại động lòng người đến nói không nên lời. Đây là An Vinh quận chúa Tiêu Minh Yên, trưởng nữ của Phúc vương , tỷ tỷ cùng mẹ với Tiêu Minh Kiểu”

 

“Thuyền nhi vừa rồi đột nhiên đau bụng, khóc đòi tiểu cô cô” nhìn tiểu cô nương quấn mình thành một quả cầu lông đen nhỏ, Tiêu Minh Yên khẽ nhướng mày “ai ngờ tiểu cô cô của hắn hơn nửa đêm lại không ở trong phòng, tìm hoài không thấy ah”

 

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, đi đến cạnh Tiêu Minh Yên “Chu Chu bị bệnh?xảy ra chuyện gì? có đáng ngại không? không phải trước khi đi ngủ còn rất tốt sao?”

 

Tiêu Lâm Chu, nhi tử của Phúc vương Thế tu Tiêu Trường Quy, năm nay vừa tròn bốn tuổi, luôn theo đuôi Tiêu Minh Kiểu, trở thành một thế hệ hoàn khố mới trong kinh thành

 

Khí lạnh theo động tác của nàng ùa tới, Tiêu Minh Yên cúi đầu nhìn tiểu nha đầu bị đông lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, nhíu mi nói ‘vào nhà rồi nói sau”

 

Tiêu Minh Kiểu đảo tròng mắt, co giò muốn đi “ta muốn đi xem tiểu mập mạp kia trước”

 

“Hắn chỉ là ăn cơm tối hơi nhiều nên trướng bụng thôi, uống thuốc xong đã đi ngủ rồi, không có gì đáng ngại. Bây giờ…”Tiêu Minh Yên ưu nhã cắt ngang lời mội muội ‘chúng ta vẫn nên nói về chuyện nửa đêm mà tiểu cô của hắn vẫn ra ngoài thì hơn”

 

Tiêu Minh Yên trời sinh nói chuyện mà như làm nũng, ngay cả khi mắng chửi người cũng thế, Tiêu Minh Kiểu từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng, đương nhiên biết nàng đang tức giận

 

‘Cái kia…a tỷ, ta chỉ là không ngủ được nên tùy tiện đi dạo thôi”

 

Tiêu Minh Yên không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn nha hoàn gác đêm đang quỳ thỉnh tội bên cạnh, sau đó nhìn Tiêu Minh Kiểu, mỉm cười

 

Tiêu Minh Kiểu: “…” 

 

Nàng còn muốn biện bạch nhưng thấy Tiêu Minh Yên cười càng mềm mại, rốt cuộc không dám tìm đường chết nữa. A tỷ nhà nàng nhìn thì nhu nhược, đơn thuần vô hại nhưng chạm đến vảy ngược của nàng thì…haha, ai chọc, người đó biết

 

“Sao không tiếp tục bịa chuyện nữa?” muội muội nhà nàng từ nhỏ có đi theo lão cha Phúc vương có danh xưng “kinh thành đệ nhất hoàn khố” gây chuyện khắp nơi, Tiêu Minh Yên đã sớm quen cũng luôn mắt nhắm mắt mở, không có tức giận. Nhưng đó là khi có thị nữ đi theo, an toàn được đảm bảo nhưng tối nay tiểu nha đầu này lại không để ý trời đông giá rét, một mình lén chạy ra ngoài, nàng không thể không tức giận. Chẳng lẽ nha đầu này không biết trong thành Trường An có rất nhiều người muốn trùm bao bố đánh nàng một trận sao?

 

An Nhạc quận chúa không sợ trời không sợ đất, ngay cả râu của hoàng đế cũng dám nắm lúc này lại co người lại, bộ dáng ỉu xìu

 

Phúc vương phi mất sớm, Phúc vương lại cà lơ phất phơ không biết chăm sóc người, Tiêu Minh Yên dù chỉ lớn hơn nàng bốn tuổi nhưng đối với Tiêu Minh Kiểu thì trưởng tỷ như mẹ, nàng không thể không sợ.

 

“Được rồi, ta thành thật khai báo là được mà, ngươi đừng nóng giận’ đỡ Tiêu Minh Yên vào nhà ngồi xuống, lại nịnh nọt rót cho nàng chén trà nóng. Tiêu Minh Kiểu chột dạ nói “ta vừa…vừa tới Định Quốc công phủ”

 

“Định Quốc Công phủ?” Tiêu Minh Yên đang muốn uống trà liền dừng lại “nhà chúng ta chưa từng lui tới với bọn họ, bình thường những người mà ngươi giao hảo cũng không có người của Định Quốc công, sao nửa đêm canh ba, một mình ngươi chạy đến đó làm gì?”

 

Kinh nghiệm cho nàng biết tốt nhất không nên nói dối, vì thế Tiêu Minh Kiểu bày ra dáng vẽ hi sinh anh dũng, thuật lại sự việc từ đầu đến đuôi

 

Tiêu Minh Yên tức gần chết, nàng đưa tay che ngực, không thể tin nhìn tiểu nha đầu ham chơi, hồi lâu mới hỏi “ngươi nói người vào đêm Nguyên tiêu đẩy Thế tử phủ Định Quốc công xuống nước, khiến hắn suýt mất mạng là ngươi?”

 

Tiêu Minh Kiểu ôm đầu: “Ta không phải cố ý !”

 

“Khó trách Trần thái y có thù với Định Quốc công phủ, từng tuyên bố tuyệt đối không cứu chữa cho người của Định Quốc công phủ lại phá lệ chủ động tới cửa, là ngươi nói phụ vương đi cầu tình phải không?” 

 

Trần lão thái y yêu chim thành si, cùng với Phúc vương nuôi chim đầy nhà là tri kỷ

 

Tiêu Minh Kiểu cười nịnh nọt “a tỷ anh minh’

 

Biết tiểu nha đầu gây họa xong cũng biết đường bổ cứu, sắc mặt Tiêu Minh Yên mới tốt lên một chút, đưa tay xoa thái dương, lát sau lại hỏi ‘vậy sao ra ngoài không mang theo  người?đêm khuya gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”

 

“Hành Cáp tỷ tỷ thân thể không thoải mái, ta cho nàng nghỉ hai ngày, những người khác thân thủ không lưu loát, dẫn theo cũng vô dụng. Còn nguy hiểm, hắc hắc, ta thông minh cơ trí, khí lực lại lớn vô cùng, sẽ không có việc gì đâu”

 

Sợ tiểu chất nữ gây họa khắp nơi ngày nào đó sẽ bị người ta đánh chết, Long Đức đế liền ban thưởng cho nàng một ám vệ thân thủ phi phàm làm thị nữ thân cận, chính là Hành Cáp mà Tiêu Minh Kiểu nhắc tới

 

Tiêu Minh Yên cố nén xúc động muốn đánh nàng, lại hỏi “chuyện lớn như thế sao không nói với ta?”

 

Tươi cười của Tiêu Minh Kiểu khẽ cứng lại, sờ sờ cái mũi “không phải sợ ngươi lo lắng sao?”

 

“Nghe nói chỗ Thế tử Định Quốc công rơi xuống nước là Văn Tâm trai, ngươi từ nhỏ đã chán ghét đọc sách, bình thường thấy chỗ văn nhân tài tử tụ tập đều đi đường vòng, đừng nói là đêm đó trên đường phi

thường náo nhiệt, khắp nơi đều là thú vị…’Tiêu Minh Yên híp mắt, thanh âm ôn nhu như đang làm nũng “Kiểu Kiểu, đừng nói với a tỷ là ngươi kết bạn với văn chương nha”

 

Tiêu Minh Kiểu: “…” nàng sao không thể kết bạn với văn chương? Được rồi, nàng xác thực là không thể nào

 

Tiêu Minh Kiểu nhụt chí, lại nghĩ chuyện kia sớm muộn gì tỷ tỷ cũng biết, do dự một lát, nhướng mày, tức giận nói ‘được rồi, ta nói, thật ra tất cả nên trách Triệu Thừa An khốn kiếp kia”

 

“Triệu nhị ca?” Tiêu Minh Yên sửng sốt “chuyện này liên quan gì tới hắn?”

 

“Đêm hôm đó ta đang ở trên đường ngắm hoa đăng thì vô tình gặp được hắn, bên cạnh hắn còn có một vị cô nương, hai người cười cười nói nói, tư thái thân mật, có vẻ không bình thường’ nói đến đây, nàng liếc nhìn tỷ tỷ một cái, lại tức giận nói tiếp “ta muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì nên theo bọn họ đến Văn Tâm trai. Khi đó Văn Tâm trai đang cử hành hội thi Nguyên tiêu và đoán đố đèn lồng nên người tham gia rất đông, chen tới chen lui làm ta suýt chút nữa mất dấu, nên ta có chút nóng nảy, vừa lúc hai người trước mặt lại ôm nhau, ta trong cơn tức giận liền đẩy người đang chắn trước mặt để xông qua, không ngờ bên cạnh lại là ao hoa sen,cho nên…”

 

Thế tử Định Quốc công phủ lại đứng ở nơi đó, vì thế mà gặp nạn  

 

Nghe tiếng rơi xuống nước, Tiêu Minh Kiểu sợ hãi kêu lên, còn chưa kịp gọi Hành Cáp đi cứu người thì bị quần chúng vây xem đẩy ra. Cũng may tình huống dù hỗn loạn, Vệ Cảnh vẫn rất nhanh được cứu lên, khi đó nàng cũng không biết người rơi xuống nước là hắn, cho rằng không có việc gì, lại nghĩ tới Triệu Thừa An và nữ nhân kia nên không có ở lại, thầm nói xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ đi. Đến ngày thứ hai, nghe nói Thế tử Định Quốc công gia ngoài ý muốn rơi xuống nước, mạng treo lơ lửng mới biết mình đã không cẩn thận gây họa lớn

 

Tiêu Minh Kiểu bình thường kiêu ngạo ương ngạnh nhưng luôn tuân thủ nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người. Vệ Cảnh và nàng vốn không quen biết, lại vì nàng mà suýt nữa mất mạng, trong lòng vô cùng bất an, cho nên vừa biết tin liền vội vàng tìm lão cha Phúc vương cầu cứu

 

“Ngươi vì chờ họ Triệu kia ra hiếu, phí hoài thanh xuân đợi đến năm mười chín tuổi, tên khốn kiếp kia lại dây dưa không rõ với nữ nhân khác, ta sợ ngươi thương tâm nên mới nói phụ vương trước đừng nói với ngươi”

 

Dương Thành hầu Triệu Thừa An là vị hôn phu đính ước từ trong bụng mẹ của Tiêu Minh Yên, hai người vốn nên thành thân vào bốn năm trước nhưng trước hôn lễ, tổ phụ của Triệu Thừa An đột nhiên qua đời, hắn làm tôn tử nên phải giữ đạo hiếu, sau lão cha hắn là Dương Thành hầu lại chết. Tổ phụ qua đời giữ đạo hiếu một năm, phụ thân qua đời để tang ba năm, cho nên hôn sự mới lùi lại đến giờ

 

“A tỷ, sao ngươi không nói chuyện?”

 

Thanh âm của Tiêu Minh Kiểu kiến Tiêu Minh Yên hồi thần, nàng cúi đầu chạm nhẹ lên vòng ngọc đính hôn trên cổ tay, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói ‘chỉ đang nghĩ nếu chuyện này là thật, nên xử lý đôi cẩu nam nữ kia thế nào đây”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện