Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 72


trước sau

72

Tiểu béo mất tích khiến cả nhà Phúc vương bị hù suýt mất nửa cái mạng, nhất là Phúc vương, nhớ tới năm đó Tiêu Trường Quy cũng bị bắt cóc, chịu mọi hành hạ mới biến thành như bây giờ, sắc mặt hắn liền trắng bệch, hít thở không thông, ngất xỉu

“Phụ vương!”

Không nói Tiêu Minh Kiểu, ngay cả Tiêu Minh Yên xưa nay rất trầm ổn cũng bị dọa hỏng, may mà Trần lão thái y còn chưa đi, Tiết Phong và Vệ Cảnh cũng có mặt nên hai tỷ muội mới không quá luống cuống

Đỡ Phúc vương về phòng nghỉ ngơi, thẩm vấn nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tiêu Lâm Chu, an bài người điều tra khách mời hôm nay…Cuối cùng tìm được nơi tiểu béo xuất hiện cuối cùng chút bột phấn màu xanh sẫm, ngoài ra không phát hiện manh mối hữu dụng nào khác

“Lão gia tử, ngươi có biết đây là gì không?”

Trần lão thái y dùng đầu ngón tay thấm chút bột phấn đưa lên mũi ngửi, hồi lâu mới nói “là một loại mê dược hiếm thấy, dược tính rất mạnh”

“Không phải độc thì tốt rồi” bột phấn này xanh xẫm rất dọa người, còn tưởng là kịch độc. Tiêu Minh Kiểu thoáng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại, đôi mắt quả hạnh đỏ hồng, ngập tràn buồn giận.

Nàng không khóc nhưng Vệ Cảnh nhìn ra được là nàng đang cố nén chịu. Tiêu Lâm Chu là hài tử lớn lên bên cạhn nàng, Phúc vương lại là phụ thân cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, bọn họ xảy ra chuyện, nàng sao không tức giận sợ hãi. Nhưng huynh trưởng có bệnh, không thể lo đại sự, mọi chuyện đều giao cho tỷ tỷ, vì thế nàng cũng phải cố gắng chống chọi.

Vệ Cảnh cảm thấy tim đau nhói, thấp giọng trấn an “chủ mưu có lẽ tạm thời sẽ không định tổn thương Chu Chu, ngươi đừng sợ”

Tiểu cô nương trước giờ luôn hi hi ha ha, giống như trời sập xuống cũng không lo nhưng lúc này nàng không thể không sợ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, gật đầu một cái, nhếch cằm, vẻ mặt tàn nhẫn nói “ta đi tra hỏi những hạ nhân hầu hạ trong viện Chu Chu, không có nội ứng phối hợp, người ngoài tuyệt đối không thể thần không biết quỷ không hay mà đưa người đi”

Vệ Cảnh gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua Mộc Linh Đang đang an ủi Mộc Linh Lung, vẻ mặt nàng tràn đầy lo lắng, xem ra không có gì không ổn. Hắn thu hồi ánh mắt, nói với Tiêu Minh Kiểu “ta đi cùng ngươi” sau đó xoay người rời đi

Mộc Linh Đang không phát hiện Vệ Cảnh đang nhìn mình chăm chú, nàng nắm tay tỷ tỷ đang run rẩy, thấ pgiọng trấn an “a tỷ đừng sợ, ta biết nữ nhân kia ở chỗ nào, ta dẫn ngươi đi tìm, chúng ta nhất định có thể tìm được Chu Chu về”

Mộc Linh Lung không nói gì, nhắm mắt lại, hồi lâu mới khàn giọng lẩm bẩm ‘đều do ta sai, đều là lỗi của ta. Nếu không có ta, nữ nhân kia sẽ không tìm đến đây, Chu Chu cũng không bị để mắt tới. Là lỗi của ta” nói xong vụt đứng dậy “ta phải đi nói với quận chúa, bọn họ nhiều người, nhất định sẽ rất nhanh tìm được Chu Chu”

“A tỷ” Mộc Linh Lung liền ngăn nàng, sắc mặt ngưng trọng ‘nữ nhân kia tâm địa ác độc, ngươi mà chọc giận nàng, có thể Chu Chu sẽ…”

Mộc Linh Lung lập tức dừng lại, thần trí thanh tỉnh hơn ‘ngươi nói đúng, ta không thể mạo hiểm tính mạng của Chu Chu”

“Nàng bắt Chu Chu cũng chỉ vì muốn bức ngươi giao ra di vật của lão gia tử, trước khi mục đích đạt được chắc chắn sẽ không tổn thương Chu Chu, ngươi đừng lo lắng” Mộc Linh Đang thấp giọng khuyên “nhưng chuyện này không tiện để người khác biết, chưa nói trước khi lão gia tử qua đời, chúng ta đã hứa với hắn dù thế nào cũng không để người khác biết quan hệ của các ngươi, mà suy tính cho an toàn của Chu Chu, chúng ta cũng không nên xúc động. Muốn cứu Chu Chu về, chúng ta chỉ có thể tự mình hành động, nữ nhân kia có Chu Chu trong tay, còn chúng ta cũng có lá bài tẩy, không phải không có phần thắng”

Nhớ tới lời dặn dò của phụ thân trước khi chết, Mộc Linh Lung hít sâu một hơi, tay nắm thành quyền. Đúng, nàng đã hứa với phụ thân vĩnh viễn không để người ta biết nàng là nữ nhi của thần y Mộc Động Tình, nếu không, không chỉ là Chu Chu mà tất cả những người quen biết nàng, kể cả toàn bộ Phúc vương phủ e rằng cũng bị nàng liên lụy, không được sống yên ổn

Nhìn tỷ tỷ hai mắt đỏ ngầu, rơi lệ không ngừng, trong lòng Mộc Linh Đang có chút đau xót, nhớ tới nhiều năm trước, lần đầu tiên mình nhìn thấy nàng. Rõ ràng chỉ là một nữ hài mười hai, mười ba tuổi nhung còn bình tĩnh hơn người lớn. Rõ ràng cũng bị giam cầm, bị bọn buôn người trói như bánh chưng, thế mà vẫn có tâm tư an ủi một người xa lạ như mình. Khi đó tiểu khất nhi Tiểu Thất mới mười tuổi nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: người này không phải là kẻ ngốc chứ? Nhưng sự thật chứng minh, vị tiểu tỷ tỷ này không phải là kẻ ngốc, ngược lại còn lợi hại như đại anh hùng mà thuyết thư tiên sinh nói, dựa vào sức mình mà mang nàng rời khỏi ổ buôn người, còn đưa nàng về nhà, nhận làm muội muội, cho nàng cuộc sống an lành mà có nằm mơ nàng cũng không dám mơ tới. Khi đó, nàng đã quyết định sẽ bảo vệ tỷ tỷ cả đời, tiếc là sau này…

Nhắm mắt che giấu mâu thuẫn trong mắt, nàng đưa tay ôm lấy tỷ tỷ, môi lơ đãng lướt qua má nàng ‘a tỷ đừng khóc, có ta ở đây, đừng sợ” ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh ngươi, chỉ là thứ ngươi cần, ta sẽ bắt bọn họ đưa đến trước mặt ngươi, cho dù không từ bất kỳ thủ đoạn nào Đương nhiên trừ nam nhân làm ngươi thương tâm khổ sở, khiến ta ghen tỵ oán hận.

Chủ mưu hiển nhiên là có chuẩn

bị mà đến, dù bị Tiêu Minh Kiểu hung tàn tra hỏi, rốt cuộc nội ứng cũng lộ diện, là lão ma ma thân cận nhất bên cạnh Tiêu Lâm Chu, vì tiền mà phản bội chủ nhưng bà ta chưa từng thấy qua diện mạo người mua chuộc mình, đừng nói đến mục đích vì sao hắn bắt tiểu béo, cho nên mọi việc dậm chân tại chỗ

Tiêu Minh Kiểu thất vọng lại tức giận, cắn răng ra tử lệnh “nhìn kỹ kết cục phản bội chủ nhân là thế nào. Người đến, đánh chết ngay tại chỗ’

Ma ma kia khóc kể, nói người kia dùng tính mạng của nhi tử uy hiếp nàng, nàng bất đắc dĩ mới làm vậy nhưng mới nói được hai câu đã bị Tiêu Minh Kiểu tát sưng mặt

“Ngươi bất đắc dĩ thì có thể tổn thương người khác? Thế thì trên đời này có nhiều người bất đắc dĩ rồi” tiểu cô nương nói tới đây, hai mắt đỏ hoe

Vệ Cảnh vô cùng đau lòng, đang định lên tiếng, Tiêu Minh Yên ở bên cạnh đã lạnh lùng nói “nếu không tìm được Chu Chu, đừng nói là nhi tử ngươi, ta sẽ khiến cả nhà ngươi chôn cùng”

Ma ma kia lập tức thét chói tai, xen lẫn tiếng côn thịt đánh trên da thịt và mùi máu tanh tràng ngập trong không khí, hết sức kinh người

Cả Tiêu Minh Yên và Tiêu Minh Kiểu đều không có vẻ dao động và không đành lòng. Đây là lần đầu tiên Vệ Cảnh và Tiết Phong thấy được một mặt lãnh khốc của các nàng nhưng trong lòng hai người chỉ tràn ngập đau lòng

Phúc vương phủ nhìn thì như vinh sủng vô hạn là nhờ dựa vào sủng ái của Long Đức đế nhưng để tránh hiềm nghi, Phúc vương và cả tỷ muội Tiêu Minh Kiểu đều không qua lại thân cận với các vị hoàng tử và đại thần trong triều, vì thế bọn họ khiến nhiều người không vừa ý, ghen ghét cũng không ít. Sau này Phúc vương phi qua đời, Tiêu Trường Quy gặp chuyện, nếu không có hai nàng chống đỡ, Phúc vương phủ chỉ dựa vào một mình Phúc vương nhất định là không xong, dù có chống đỡ nổi cũng không thể hài hòa an bình như hiện nay.Mà chống đỡ một vương phủ to lớn đâu phải chuyện dễ dàng, nhất là có miếng thịt béo to bự Phúc vương mà ai nấy đều hận không thể cắn một miếng.

“Minh Yên, đừng tức giận, tổn hại thân mình không ích gì. Ngươi yên tâm, ta đã cho huynh đệ thủ hạ phong tỏa cửa thành, tên khốn kiếp đã bắt Chu Chu nhất định chạy không thoát”Thanh âm của Tiết Phong khiến Tiêu Minh Yên hoàn hồn, ánh mắt mềm lại

Tiêu Minh Kiểu cũng ngẩn ngơ nhìn cánh tay mình bị nam nhân bên cạnh nắm lấy, miễn cưỡng cười với hắn ‘ta không sao.  Ta chỉ là…có chút lo lắng cho Chu Chu”

“Ân, ngươi…”

Vệ Cảnh còn chưa nói xong đã nghe có người sợ hãi kêu lên ‘là tiểu công tử”

Mọi người cả kinh nhìn về phía nha hoàn kia chỉ

Tiểu béo Tiêu Lâm Chu đang ngủ say trên vai một hắc y nhân, trên khuôn mặt trẻ con có nốt chu sa màu hồng mà hắc y nhân kia lại la lên ‘Gia, cứu mạng. Hung bà nương này muốn giết ta…”

Nhìn “gia” mà hắc y nhân kia gọi, lại nhìn “hung bà nương” bên cạnh hắn, Tiêu Minh Kiểu sững sờ hồi lâu mới nói ‘hai ngươi không có gì giải thích sao?”

‘Hung bà nương” Hành Cáp lại rất thản nhiên, chỉ vào Dạ Ninh bị mình đánh bầm mắt đang trốn sau lưng Vệ Cảnh kể lể “hắn ôm tiểu công tử, thấy ta liền trốn, chứng tỏ là hung thủ”

Dạ Ninh không cãi được, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Vệ Cảnh. Hắn thấy nàng liền trốn là vì tiểu quận chúa còn chưa biết đến sự tồn tại của hắn và Thính Âm các, hắn sợ đột nhiên bại lộ thân phận sẽ khiến Thế tử gia nhà mình mất lòng mỹ nhân. Dù hiện tại dường như đã bị bại lộ…

Vệ Cảnh “…” Có thể xem đây là có đồng đội như heo không?

Đúng này có gã sai vặt đến báo là Phúc vương đã tỉnh

Đã gặp qua Dạ Ninh nên Tiêu Minh Yên không chút kinh ngạc, thần sắc khó lường liếc Vệ Cảnh một cái, sau đó nói với muội muội ‘phụ vương nhất định rất lo lắng, đi nói cho hắn biết tin tức tốt về Chu Chu đi”

Tiêu Minh Kiểu lập tức gật đầu, tiếp nhận tiểu béo vẫn còn ngủ say như chết vì trúng thuốc mê, bước nhanh về phía phòng của lão cha

Dạ Ninh tự biết mình đã làm hỏng chuyện tốt của Thế tử gia,co cẳng muốn chạy lại bị cái liếc nhìn của hắn làm hai chân run rẩy

Hành Cáp đã từng giao thủ với Dạ Ninh, có ấn tượng sâu sắc nhưng không phải vì bộ dạng tuấn tú hay thân thủ lợi hại mà vì hắn nói nhảm quá nhiều, nhiều tới mức thấy hắn một lần là đánh một lần. Có điều lần đó đánh nhau là vì nàng và Tiêu Minh Kiểu nghĩ hắn đến hại Vệ Cảnh, hiện tại xem ra…Phẫn nộ bùng lên, nàng thế mà nhìn lầm, Vệ Cảnh đúng là thâm tàng bất lộ. Lại nghĩ tới dáng vẻ yếu đuối bất lực thường ngày của hắn, Hành Cáp cảm giác mình sắp hộc máu


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện