Buổi chiều Trần Tuấn Lực và Tôn Duy là thực khác đầu tiên, Trần Tuấn Lực chỉ cần chè đậu xanh và bánh kẹp thịt, Tôn Duy gọi hết các món của quán, Tôn Duy còn vui tươi hớn hở nói chuyện với Lý Bành hỏi mấy chuyện lặt vặt về Lục Trĩ, nếu một trong số các diễn viên đã cùng hợp tác với Tôn Duy thấy cảnh này có lẽ đều trợn mắt há hốc mồm.
Bánh kẹp thịt được bưng lên, Tôn Duy vội xắn tay áo sơmi, trực tiếp duỗi tay cầm bánh kẹp thịt lên cắn một miếng, vừa giòn vừa thơm, chóp mũi nhẹ ngửi còn có thể ngửi được mùi thị, cái này làm cho chú ấp gấp đến độ lại cắn thêm một miếng to, bởi vì vỏ bánh bao ngoài quá giòn nên khi nhai sẽ phát ra tiếng.
Chú ấy lúc ăn luôn hào sảng, cuối cùng liền một tay cầm bánh kẹp thịt, một tay cầm đũa gắp mì chau cay, vừa mới nếm thử chè đậu xanh ăn lèm với bánh kẹp thịt, bây giờ ăn thử mì chau cay với bánh mì kẹp thịt xem sao, vị chua cay của mì hòa quyện với vị của thịt và bánh làm chú ấy chỉ muốn thốt ra một câu tuyệt cú mèo!
Mỗi một sợi mì đều được bọc trong nước lèo, cho vào miệng vị chua cay hương kích thích vị giác, sau đó cắn một miếng bánh kẹp thịt, một vị ngon khác lại một lần nữa ập đến làm chú ấy thỏa mãn không thốt nên lời.
Tôn Duy: "Bà chủ nhỏ này làm món gì cũng không bắt bẻ được, so với cđầu bếp chương trình chúng ta nấu ngon nhiều, sau tôi phải thường xuyên đến đây ăn mới được."
Trần Tuấn Lực: "Bà chủ nhào vỏ bánh này cũng không biết nhào bao lâu mới ra được cái vỏ này!"
Rèm cửa bằng hạt châu liên tục phát ra tiếng động, các thực khách lục tục đến.
"Bà chủ nhỏ, tôi tới ăn cơm chiều đây."
"Thơm quá, vừa vào quán đã ngửi được mùi bánh kẹp thịt rồi."
"Tôi vì được tan làm sớm mà hiệu suất làm việc hôm nay tăng mạnh, nhưng mà không mệt, tôi một chút cũng không mệt, chỉ cần nghĩ đến cơm chiều ở Mỹ thực trong trí nhớ tôi liền không mệt."
"Bà chủ, nếu chân tôi què thì có thể không cần xếp hàng không."
"Người anh em nói quá rồi."
Hôm nay, Lục Trĩ tan làm muộn hơn mọi hôm bởi vì bánh kẹp thịt và chè đậu xanh cực kì được chào đón, người đến ăn nhiều cũng kéo theo món khác trong quán được gọi nhiều.
Lục Trĩ trước khi tan làm tính toán lại sổ sách kinh ngạc phát hiện hôm nay lười 900 đồng lận, đây là hôm lợi nhuận nhiều nhất từ hôm khai trương đến giờ, nhưng cũng là mệt hơn so với ngày thường, đồ ăn làm cũng nhiều hơn.
Lục Trĩ đã bắt đầu nghĩ khi nào mới có thể nghỉ ngơi một ngày.
Về đến nhà Lục Trĩ nhận được điện thoại Lục Trạch, công ty Lục Trạch đã xách định cho cậu tham gia cuộc thi Tuyển chọn nhóm nhạc nam, mấy ngày nay Lục Trạch liền phải quay chụp phim ngắn tuyên truyền, tuy đầu dây bên kia Lục Trạch đã cố gắng làm cho giọng mình bình thường nhưng Lục Trĩ vẫn có thể cảm giác được cậu kích động.
Nghĩ tới Lục Trạch sẽ trở thành một cái mốc để so sánh, trong lòng Lục Trĩ đã có ý tưởng, điề bây giờ cô phải làm là duy trì trạng thái cơ thể cho Lục Trạch, không được để gầy quá làm tụt sắc, còn bị người ta nghi ngờ phẫu thuật, tam nhân thành hổ, không phải tất cả mọi người sẽ miệt mài theo đuổi chân tướng mới đi kết luận.
[Tam nhân thành hổ (chữ Hán: 三人成,nghĩa đen là ba người thành con hổ, tức là "Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật") là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật.
Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.- Wikidich]
Lục Trĩ đeo tạp dề, lấy thịt nạc trong tủ lạnh ra, cô phải làm thị lợn khô tẩm mật ong cho Lục Trạch mới được, làm đồ ăn vặt cho Lục Trạch, cậu mỗi ngày đều nhảy, tiêu hao rất nhiều năng lượng, căn bản không cần dựa vào ăn uống điều độ để duy trì dáng người.
Cạch cạch cạch, tiếng dao thớt vang lên, Lục Trĩ cầm dao phay băm thịt nạc, lwujc băm đồng đều, cô đi theo sư phụ học bếp rất nhiều năm, cực kỳ khắc khổ, nếu không phải lúc ấy cô đều nấu mỗi món đến mức cực hạn của mình thì sư phụ có lẽ sẽ không nhận cô làm đồ đệ, lúc ấy ông có rất nhiều lựa chọn tốt hơn.
Thịt nạc ở trên thớt biến thành thịt băm, Lục Trĩ cho thịt băm vào một cái chậu nhỏ, bắt đầu cho xì dầu, muối, đường và các gia vị khác vào, lấy thìa ở giá bát, Lục Trĩ bắt đầu trộn cho đến khi mọi thứ đều lẫn vào nhau, lúc này mới ngừng lại.
Đặt giấy dầu xuống mặt bàn, Lục Trĩ múc thịt băm bỏ lên trên rồi lại tùy tay rút ra một trương tờ giấy dầu khác đặt lên trên thị, lòng bàn tay ấn nhẹ xuống rồi lấy chày cán bột cán thành một lớp mỏng, cuối cùng lấy tờ giấy dầu ở trên ra, lấy dao cắt thành từng lát rồi cho vào lò nướng.
Đổ mật ong nâu óng vào bát, những sợi mật ong mảnh mai cuối cùng cũng đứt hết, Lục Trĩ lau miệng chai mật mong rồi cất đi, lúc này mới đổ nước ấm vào bát mật ong.
Chai mật ong này là một trong những thứ Chu Thành An đưa cho Lục Trĩ làm "Tiền cơm", mật ong chính tông, mật rất đặc, tựa như vừa mới nãy đổ vào bát phải đợi một lúc mới đứt sợ mật ong ra, trừ cái này, khi cẩn thận ngửi cũng có thể ngửi được mùi hoa, chỉ là này mùi hoa này rất nhạt.
Nước ấm đổ vào bát thủy tinh, ngay lập tức, trong bát