Trong quán Mỹ thực trong trí nhớ, Lý Bành ngồi ở bàn ăn trước nhìn cơm rang trứng hạt nào hạt nấy vàng óng, phía trên rải hành thái, còn có cà rốt thái lựu và lòng trắng trứng, tuy nói cậu cũng rất thích ăn sườn xào chua ngọt, nhưng lúc này sườn xào chua ngọt gì đó cậu ta đã wueen sạch rồi.
Cầm thài xúc một thài cơm vào miệng, mùi cơm rang thơm phức kích thích đầu lưỡi, hạt cơm mềm mại thơm ngọt sau khi rang lên thì dẻo dai, trong dẻo dai lại không mất mềm mại, khi nhai còn ngẫu nhiên nhá trúng cà rốt thái lựu giòn giòn cùng với mùi thơm của hành lá..
Lý Bành ngay từ đầu còn nhỏ nhẹ xúc từng thìa, được một lát sau dứt khoát bưng đĩa lên và, thitnh thoảng ngừng lại uống một ngụm nước sôi to xong lại và cơm tiếp, đến khi đĩa cơm rang hết sạch, cậu còn thấy chưa ăn đủ, thậm chí còn mấy hạt cơm sót lại trên đĩa cũng phải vét nốt.
Thơm quá, ngon quá!
Lý Bành cảm thấy mình còn có thể ăn thêm một đĩa cơm rang trứng đầy ú ụ.
Lý Bành: "Bà chủ nhỏ, lần sau chúng ta nấu thừa cơm có thể lại ăn cơm rang trứng tiếp không?"
Lục Trĩ gật đầu, xem như đồng ý.
Giữa trưa, Lục Trĩ về nhà ngủ trưa, bên ngoài ánh mặt trời mem theo cửa sổ phòng khách chiếu vào trong nhà, Lục Trĩ nằm ở trên sô pha đắp chăn mỏng, cực kỳ thoải mái.
Khi Lý Bành tan làm về trên đường thì gặp thực khách của quán, thực khách còn đang thèm thuồng dư vị sườn xào chua ngọt, hỏi Lý Bành giữa trưa có phải cũng ăn sườn xào chua ngọt không, khách quen đều biết giữa trưa Mỹ thực trong trí nhớ bao nhân viên cơm trưa, Lý Bành mỗi ngày đều có thể ăn đến cơm bà chủ làm, mà bà chủ nhỏ còn cẩn thận lo lắng Lý Bành làm việc nhiều ăn không no nên làm gì đó cũng nhiều, kết quả Lý Bành lại tiết lộ Lục Trĩ làm cơm rang trứng.
Lý Bành: "Bà chủ nhỏ làm cơm rang trứng thơm lắm, thơm ngất ngây, nhưng mùi không ngấy đâu, nói nôm na là món cơm rang trứng bà chủ làm dùng dầu vừa phải, bên trong còn cho cà rốt và hành thái để tăng thêm hương vị và chống ngấy.
Cơ bản là ăn không đủ, nhưng bà chủ đồng ý với tôi lần sau sẽ làm tiếp cho tôi ăn rồi."
Thực khách nuốt nước miếng: "Có ăn ngon hơn sườn xào chua ngọt không?"
Lý Bành: "Sườn heo chua ngọt, ấy chớ, anh không nói thì tôi quên mất, trước khi tôi ăn cơm rang trứng còn nhớ thương sườn xào chua ngọt mãi, sao bà chủ nhỏ của tôi làm gì ăn cũng ngon thế chứ."
Tin tức cơm rang trứng bắt đầu xôn xao trong nhóm chat Mỹ thực trong trí nhớ.
【 Muốn ăn quá! 】
【 Bà chủ nhỏ, tôi có ý tưởng.
】
【 Thật không dám giấu giếm, tôi cũng có ý tưởng.
】
【 Bà chủ nhỏ, làm phục vụ sẽ được ăn cơm rang trứng à, hay là tôi đến quán cô làm nhé? 】
【 Bà chủ nhỏ, cô đồng ý đi đồng ý đi, nếu cô không đồng ý tí tôi lại qua hỏi.
】
【 Muốn ănnn, tôi không muốn giảm cân nữa.
】
【 Cái gì cơ, trong nhóm này mà còn có thực khách đang giảm cân à, làm được hay vậy? 】
【 Giảm cân chỉ là suy nghỉ của tôi thôi, xấu hổi quá.
】
Thực khách trong WeChat đa số đề là khách quen, làm cơm rang trứng cũng dễ, bây giờ thực đơn cũng chỉ có 6 món, và lại giờ có thêm Phùng Thịnh hỗ trợ, nếu làm cũng không mệt lắm nên Lục Trĩ liền đồng ý.
Quán cơm trước khi xuyên qua của cô món ăn có rất nhiều, thỉnh thoảng Lục Trĩ còn tạm thời gạch đi một số món ăn, sau đó ở đẩy ra món mới, dù sao thì người Hoa Hạ cũng ăn được đa dạng các món ăn.
[Hoa Hạ là 1 danh từ dùng để chỉ những người cư dân nông nghiệp bán du mục sống ở phía bắc sông Dương Tử là tổ tiên trực tiếp của người Hán, sống ở vùng Trung Nguyên tại lưu vực sông Hoàng Hà trước khi họ mở rộng lãnh thổ ra khắp tứ di.
Đây là thuật ngữ lỏng lẻo để chỉ những người Trung Quốc cổ xưa trước thời kỳ phong kiến của Trung Quốc.]
Cơm rang không thể dùng cơm mới nấu xong vì cơm rất mềm, không thích hợp dùng để rang, Lục Trĩ tới quán nấu hai nồi cơm to, cơm chín thì cô để riêng ra, sau đó lại cắm lượt cơm mới để ăn kèm với các món ăn.
Trương Dụ từ buổi chiều đã đứng xếp hàng bên ngoài Mỹ thực trong trí nhớ, lúc xếp hàng còn phát sóng trực tiếp, fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang chờ cậu ta nếm thử đồ ăn quán này xem có ngon không.
Vào trong quán, cậu ta phát hiện thực khách hình như còn đông hơn cả sáng.
"Tôi gọi cơm rang trứng, anh thì sao?"
"Đương nhiên cũng là cơm rang trứng rồi, mỗi lần bà chủ nhỏ lên món mới đều làm người ta kinh ngạc."
"Thôi đừng nói nữa, anh chỉ nói cơm rang trứng bà chủ nhỏ làm thôi cũng làm tôi ứa nước miếng rồi."
Trương Dụ cảm thấy thật kỳ quặc, cái này quán Mỹ thực trong trí nhớ này ăn ngon đến vậy sao?
Trương Dụ: "Cho tôi một phần cơm rang trứng."
Sau khi đĩa cơm rang được bưng lên, Trương Dụ nhìn đĩa cơm sửng sốt vài giây, cậu ta chưa bao giờ thấy đĩa cơm rang trứng nào giống vậy, mỗi một hạt cơm đều tách rời nhau bọc trong một lớp lòng đỏ trứng vàng óng, xen lẫn với lòng trắng trứng, cà rốt thái lựu và hành lá, sắc hương có đủ, vậy còn vị thì sao.
Mùi thơm không xộc vào mũi cậu ta, Trương Dụ không nhịn được xúc một thìa.
Thơm, quá thơm!
Cái món cơm rang trứng này vừa cho vào miệng, Trương Dụ đã cảm thấy ngon không tả nổi, cơm bọc trong trứng được xào đảo liên tục trong nồi, hạt nào ra hạt nấy, khô như tên gọi cơm rang, nhưng khi cắn lại có một cảm giác khác, chất cơm cực kỳ ngon, là loại cơm dẻ mà cậu ta rất thích khi ăn cơm rang.
Oaoaoaaaaa, ăn ngon lắm luôn ý.
Trương Dụ ăn không ngừng, ăn xong cậu ta còn gọi thêm một đĩa, kết quả là đã bán hết mất ròi, từ lúc cậu ta bước vào trong quán đến bây giờ cũng mới tầm mười phút mà cơm rang đã bán hết sạch.
Những thực khác mới đến Mỹ thực trong trí nhớ vì nghe nói có món mới cơm rang trứng nghe