Edit: Bún Bò
Beta: nnminhchauu
Giang Văn phát hiện Sở Đinh hình như rất chú ý đến Chủ Nhật.
Tối thứ bảy hai người cùng nhau về nhà, Sở Đinh gấp đến nỗi phải ôm đồ đi tắm, Giang Văn vẫn như cũ ngồi ở sofa xem tivi.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là chú Trần gọi: "Giang Văn à..."
Giang Văn lập tức khẩn trương, chú Trần lớn tuổi, không có người thân bên cạnh, xảy ra việc gì chỉ có thể tìm hắn.
Hắn một bên hỏi thăm tình hình chú Trần, một bên đi nhanh ra cửa, cầm chìa khóa xe muốn ra ngoài.
"Sở Đinh, chú Trần gặp chuyện, tôi ra ngoài một lát."
Chú Trần ngã trong nhà, người già cơ thể yếu, ngã một chút cũng không được.
Lúc Giang Văn xử lý xong chuyện đã là một hai giờ sáng, hắn nhắn cho Sở Đinh bảo mọi chuyện đều ổn.
Vốn tưởng Sở Đinh đã ngủ rồi, sáng mai mới xem tin nhắn, không ngờ anh còn thức, rất nhanh gọi điện sang.
Giang Văn đi đến hành lang nối hai tòa nhà, ánh đèn trên đầu chiếu xuống, nhìn ra bên ngoài cũng thấy sảnh lớn còn sáng đèn.
Hai người không ai lên tiếng, Giang Văn tránh được đoàn người đang vội đẩy giường bệnh đi ngang, tiếng bánh xe vội vã truyền qua đầu dây bên kia.
"Giang Văn? Anh ăn tối chưa?" Sở Đinh hỏi.
Giang Văn mệt mỏi lau mặt, hai người họ dùng cơm tối muộn, lúc hắn đi cũng chưa kịp ăn.
Mới đầu không thấy gì, bây giờ được nhắc nhở thì mới bắt đầu thấy đói, bụng kêu lên một tiếng.
Sở Đinh nghe thấy: "Anh đang ở đâu? Tôi mang đồ ăn đến."
Giang Văn mở miệng muốn từ chối, Sở Đinh lại nói: "Buổi tối làm nhiều đồ ăn lắm, tôi tự nấu hết! Anh nhất định phải ăn —— Không thì tôi sẽ đổ đi đấy."
"Được." Giang Văn đồng ý, thật ra dưới tầng có cửa hàng tiện lợi và 24h, nhưng nghe Sở Đinh muốn mang cơm cho hắn, trong lòng vô cùng ấm áp, dịu giọng nói: "Cái xe bình thường chúng ta hay đi tôi đang dùng rồi, ngăn kéo tủ đầu giường có chìa khóa xe khác, để ở gara bên cạnh, cậu có thể tìm được."
"Ok." Sở Đinh kéo ngăn kéo, Giang Văn nghe được âm thanh qua điện thoại, không lâu sau Sở Đinh "Oh" một tiếng: "Xe ngon đấy."
Giang Văn quay vào ngó chú Trần một cái, xác định không có việc gì mới đi ra: "Lâu rồi không dùng, cậu xem còn dùng được không."
"Đi được." Sở Đinh chuyên tâm sờ xe mới, tùy ý trả lời một tiếng.
Giang Văn lại lo cho anh: "Có mang theo bằng lái xe không?"
"Mang rồi mang rồi." Sở Đinh cảm thấy Giang Văn lúc này giống như mẹ già dặn con nhỏ, vì thế anh liền chuyển chủ đề: " Xe này là của anh hả? Giang Văn ơi, anh lợi hãi vãi mèo!" Chiếc xe này tuy có từ mấy năm trước, nhưng giá xe không thấp, với ấn tượng của hắn về tiệm cơm nhỏ của Giang Văn thì...!khó mà trả nổi.
"Là xe của chị tôi, chị ấy mua xe mới, nên bán lại chiếc này." Giang Văn giải thích một câu.
Hắn không có nhiều yêu cầu về xe cộ, hằng ngày cũng chỉ dùng một chiếc xe rất bình thường.
"Chị anh?" Sở Đinh muốn nói thêm vài câu: "À tới rồi, giờ tôi đi hướng nào? Bãi đỗ xe..."
Giang Văn nghe Sở Đinh bên kia lẩm bẩm, bản thân lại dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Mỗi khi đến bệnh viện đều làm hắn có cảm giác hoảng hốt giống như ngày xưa, phảng phất chỉ cần đẩy cửa ra, sẽ thấy hắn của năm mười chín bận tối mắt tối mũi, mẹ hắn nằm trên giường bệnh, mặt trắng dã không còn chút máu.
Cật lực đè xuống sợ hãi trong lòng, hắn lần nữa đứng lên.
"Hầy." Sở Đinh vào sảnh, âm thanh tự giác nhỏ lại: "Anh đang ở tầng mấy?"
Giang Văn bừng tỉnh: Hắn không phải là Giang Văn năm mười chín tuổi tay trắng nữa rồi.
Đọc truyện tại wattpad @bunbohuefulltopping.
Sở Đinh hầm canh gà, chắc là lần đầu tiên hầm, thịt gà lấy trong tủ lạnh mang từ quê lên, Giang Văn tính mấy ngày nữa hầm canh uống, kết quả bị Sở Đinh đoạt trước.
Trong canh có táo đỏ, cà rốt và bắp ngọt, còn cả vị mật ong.
Sở Đinh rất rõ tính bản thân, sẽ không để ý mà chia sẻ đồ bản thân thích cho người mình thích.
Bát canh ngon bị anh hầm đến ngọt ngấy.
Mở bình giữ nhiệt ra nhìn một chút, Giang Văn liền biết uống không ngon, lại nhìn Sở Đinh đang chờ mong nhìn hắn, thịt gà đã bị ăn từ bữa trước, thừa lại không nhiều lắm, vậy mà ở đây vẫn còn đầy, chắc là tên ngốc này còn chưa nếm thử.
Giang Văn yên lặng uống một ngụm, rồi để xuống.
Hắn đột nhiên nhớ đến Sở Đinh luôn mang lại cho mình trải nghiệm ba cực.
Cực chua, cực đắng, cực ngọt.
Lúc học cấp ba, trường bọn họ có một ít cây ăn quả, quả lựu, quả nho.
Sở Đinh đối với đồ mà mình nhìn "từ nhỏ đến lớn" rất cố chấp, có lẽ do ở trường quá nhàm chán, sau khi làm xong bài tập, Sở Đinh thường dẫn hắn đi xem.
Giàn nho góc tường không có người chăm sóc đã ra vài quả thưa thớt, những bông hoa tím rơi xuống tạo thành cái thảm nhỏ, quả lựu to bằng nắm tay trẻ con đã bắt đầu thâm đen...
Sở Đinh với tương lai không chút sầu lo, thời cấp ba sống đến vui đến sướng.
Giang Văn với Sở Đinh không giống nhau, nhưng lại không biết khác nhau ở chỗ nào, hắn luôn chắc chắn mình sẽ bị Sở Đinh kéo đi muôn nơi.
Ngày đó hai người đi bộ ở sau trường học, trong lòng Giang Văn có chút không kiên nhẫn, lẩm nhẩm học thuộc từ đơn dùng cho tiết sau, đi cùng Sở Đinh cho có lệ.
Sở Đinh nhìn thấy một chùm quả nhỏ được giấu trong đám lá, lập tức vươn tay ra, tay còn lại chọc Giang Văn: "Nhìn xem cái gì kìa."
Giang Văn nhìn theo, là một chùm nho thưa thớt, màu xanh lục, chẳng qua cả đám sắp nát bét trong tay Sở Đinh, lần trước qua xem nhỏ hơn thế này.
Giang Văn có lệ gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Hắn tiếp tục học từ đơn, Sở Đinh tiếp tục quan sát trái cây.
Bỗng nhiên Sở Đinh quay người, cười xấu xa rồi nhét một quả nho bị anh bóp chảy nước vào miệng Giang Văn.
Giang Văn giật mình, lập tức che miệng, quả nho còn đang bị kẹp ở giữa răng và môi.
Hắn cong người, chua đến nhíu mày.
Vốn muốn tức giận, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Đinh đang cười, lập tức hết giận, không giận nổi.
Giang Văn tức đến bật cười, đứng thẳng dậy làm bộ muốn bắt Sở Đinh lại.
Phía sau Sở Đinh là giàn nho, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể cong eo trốn: "Không được, cậu không