*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bài thi môn hai như thể gặp quỷ, nếu xui thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, cái quỷ gì cũng có thể gặp phải.
Ông chủ Bì đi xem trường thi về, cố giữ vẻ bề ngoài kiên cường đi lên lầu, ngồi trên sô pha vừa xem ti vi vừa xoa bi lăn tay.
Na Tra từ trường học về sớm, vừa mới vén rèm kéo cà vạt thì nghe thấy họ Bì lẩm bà lẩm lẩm, chẳng biết đang nói cái gì.
“Anh làm sao vậy? Niệm chú nguyền rủa ai đấy?” Na Tra ném cà vạt: “Vừa nghe Văn Hi bảo nghỉ hè quán anh định đi Đông Hải chơi hả?”
Bì Tu gật đầu, tâm trí vẫn đang mô phỏng phần chuyển xe vào kho trong môn số hai: “Cậu muốn theo cùng không, tôi thấy cậu cũng rảnh mà.”
“Đến lúc đó rồi tính sau.” Na Tra ngồi lên sô pha, cuối cùng cũng phát hiện sự khác lạ của Bì Tu.
Na Tra: “Anh đang mô phỏng môn số hai đấy à?”
Tay Bì Tu khựng lại: “Tìm chút cảm giác ấy mà.”
“Ầy, đừng căng thẳng quá, môn hai đơn giản lắm.” Tam thái tử nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, cố ý xòe tay nói: “Hồi tôi học hộp số sàn thì còn hơi khó, anh thi hộp số tự động thì cứ lái dễ ợt mà.”
Bì Tu ngừng động tác tay, lạnh lùng nhìn y: “Linh Lung tháp không ở chỗ này nữa mà sao cậu còn chưa đi thế hả?”
“Sao phải đi? Có ăn có uống đỡ mất công tôi tự nấu, còn có người nói chuyện tán gẫu, anh cho tôi ở lâu dài đi thôi.” Na Tra móc ví ra, “Tiền thuê chỗ anh là bao nhiêu, mỗi tháng tôi nộp tiền thuê nhà một lần.”
Bì Tu: “Cậu chê cái biệt thư hồ sen của mình tẻ nhạt quá thì có thể nuôi mấy con ếch, từ sáng đến tối kêu ộp ộp ộp, tuyệt đối không để cậu thấy cô đơn đâu.”
“Cơ mà tôi lại nói tiếng người.” Na Tra nhíu mày: “Hay lải nhải như sư phụ tôi cũng không được. Dù sao tôi cũng là người thích yên tĩnh mà.”
Bì Tu nguýt y: “Cậu dùng lương tâm của mình nói ra câu này được sao?”
Na Tra trực tiếp giở bài độc: “Tôi thuê lâu dài, ngày mai tôi không có lớp, sáng mai tôi cùng anh đi thi môn số hai, nếu tạch bao phí thi lại.”
Bì Tu im lặng hai giây rồi vỗ quả bi lăn tay lên bàn: “Thành giao.”
Văn Hi bưng trà tới, đúng lúc nghe thấy một tiếng thành giao, y vén rèm hỏi: “Thành giao gì đấy? Anh lại mua gì à?”
Na Tra: “Anh ta vừa mới bảo tôi……”
Bì Tu cướp lời: “Tôi vừa nhận thầu hết ngó sen trong hồ nhà cậu ta, ngày mai tôi hái đài sen tươi về làm hạt sen ngọt cho em ăn.”
Na Tra cau mày nhìn hắn, Bì Tu cho y một ánh mắt ẩn ý.
Xưa nay trước mặt Văn Hi, Bì Tu luôn ra vẻ tràn đầy tự tin với môn số hai này, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hủy hình tượng vĩ đại của hắn trong lòng Văn Hi.
Cho dù hắn đã thi hai lần, cho dù hắn thật sự rất hoảng loạn.
Khi một lần nữa ngồi lên xe thi, đầu óc Bì Tu lại trống rỗng, Na Tra thu nhỏ lại ghé đến gần tai hắn, đột nhiên hát câu saranghaeyo.
Tỳ Hưu giật mình, lập tức đạp mạnh chân ga.
Na Tra: ………
Na Tra: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Xuất quân bất lợi, chỉ còn một cơ hội cuối cùng, Na Tra không dám làm loạn nữa, đàng hoàng chỉ thao tác cho Bì Tu. Bì Tu lái theo y như con rối, run rẩy qua vòng chữ S ngay sát rạt vạch, cuối cùng thừa thế xông lên rẽ khúc vuông góc, thuận lợi qua bài.
Lúc thi thì khúm na khúm núm, xuống xe là Bì Tu liền lấy lại uy thế, còn trình diễn võ thuật một trận với tam thái tử cố ý dọa hắn ban nãy, hai người tung chiêu tiếp chiêu, ai đi ngang qua còn tưởng là cao thủ chốn nhân gia, võ sư mà cũng đấu đá vì môn số hai.
Thuận lợi thi xong, trước khi trở lại quán cơm, Bì Tu cùng Na Tra về biệt thự hồ sen một chuyến, hai người chất đầy đài sen và ngó sen vào cốp sau rồi chở về quán, đang chuẩn bị xuống xe dỡ hàng, Bì Tu liền nghe thấy Hầu Nhị nhảy tưng tưng xông tới.
“Ông chủ —— Đỗ rồi đỗ rồi đỗ rồi!”
Bì Tu nhíu mày: “Đỗ gì cơ? Đỗ xe á? Đang đỗ đấy thây?”
“Không phải, thằng nhóc học sinh kia đỗ rồi! Đỗ Trạng Nguyên rồi!” Hầu Nhị vỗ đùi: “Anh bảo hôm nay anh đi thi lái nên không được quấy rầy mà! Cho nên ngũ quỷ theo dõi liền gửi tin thẳng đến quán luôn!”
Bì Tu im lặng một hồi, nhấc tay đặt lên vai Na Tra: “Còn nhớ chuyện lần trước cậu đáp ứng tôi không?”
“Lần nào cơ?” Na Tra nhướn mày.
Bì Tu: “Cái lần tôi bị mất bình ắc quy ấy, cậu nói có thể lo giúp tôi chuyện đầu thai mà. Giờ là lúc thể hiện kỹ thuật chân chính rồi đấy.”
“Ai đầu thai thế?” Na Tra nhíu mày hỏi: “Nữ quỷ trong quán của anh ấy hả?”
Bì Tu gật đầu.
Na Trá lấy di động ra: “Được, tôi đi gọi điện thoại, để xem coi có sắp xếp cho anh vào luôn hôm nay được không.”
Bì Tu vào trong quán, trong thấy Văn Hi đang nói chuyện với Giả Tố Trân, lúc đến gần hắn mới phát hiện oán khí trên người Giả Tố Trân đang tiêu tan.
Tâm nguyện được hoàn thành, ma nữ trở nên bình thản hơn rất nhiều. Thấy Bì Tu đã về, cô bèn khuỵu gối quỳ xuống trước Văn Hi và Bì Tu, cung kính dập đầu hai cái.
Văn Hi vốn muốn tránh song lại bị Bì Tu giữ vai
Bì Tu: “Không cần tránh, em nên nhận mà.”
Giả Tố Trân rơm rớm nước mắt, cười nói: “Những ngày qua đa tạ công tử đã chăm sóc.”
“Cô không cần cảm ơn tôi đâu, tôi cũng chỉ dựa vào anh ấy chăm sóc thôi mà.” Văn Hi nhẹ nhàng bảo: “Tôi chỉ là cô hồn dã quỷ giống như cô thôi, đâu giúp đỡ được gì.”
Giả Tố Trân vẫn cười: “Công tử khiêm tốn quá rồi.”
Cô lại phúc thân, đưa chiếc túi phía sau cho y: “Nô gia chẳng có đồng nào trong người, ngoại trừ hát hí khúc thì cũng còn mỗi tay nghề thuê thùa là tạm được, chỉ có thể tặng món đồ vụng về này, cầu chúc công tử và ông chủ Bì trăm năm hảo hợp, hạnh phúc viên mãn.”
Bì Tu hắng giọng: “Sửa lại đi, trăm năm ngắn quá, chúng tôi phải vạn năm hảo hợp chứ.”
Văn Hi nở nụ cười, mở chiếc túi vải ra, trên nền vải đỏ dùng chỉ màu thêu lên bốn chữ lớn Trời Sinh Một Đôi, bên cạnh còn dùng chỉ vàng thêu rất nhiều bảo bối cát tường, màu sắc sặc sỡ cực kỳ hợp ý Bì Tu.
“Có thể treo trong phòng ngủ.” Bì Tu suy nghĩ: “Treo ngay đầu giường đi!”
Văn Hi vốn nghĩ cái đồ hường thắm như này mà treo
trong phòng lâu dài thì thể nào cũng sinh ác mộng mất, nhưng họ Bì yêu thích thì y cũng không nói gì thêm, lại một lần nữa cảm ơn Giả Tố Trân.
Na Tra cúp điện thoại đi vào, bảo với Bì Tu: “Tất cả đã sắp xếp xong rồi, nửa tiếng nữa đi thẳng tới chỗ Phùng Đô, tranh thủ kịp giờ.”
Y vừa dứt lời, liền nghe phía sau có tiếng hỏi: “Chị Tố Trân có đây không ạ?”
Nhóc học sinh đứng ở cửa cầm hai tay hai quả dưa hấu, đột nhiên bị toàn bộ nhân viên trong quán nhìn chòng chọc, cậu hoang mang lùi về sau một bước: “…….Sao mọi người đều nhìn chằm chằm em thế?”
Bì Tu sực nhớ ra là giờ vẫn chưa công bố kết quả, nhóc học sinh vẫn chưa biết mình đỗ Trạng Nguyên.
Văn Hi trốn sau lưng hắn tránh né tầm mắt Ngô Tổ, thì thào bảo: “Em lên lầu trước nhé.”
Giả Tố Trân đi lên chào đón: “Sao vậy?”
“Dưa hấu cây nhà lá vườn do ông nội em trồng đấy, em mang sang cho chị hai quả.” Ngô Tổ nở nụ cười, cố ý nhấn mạnh: “Em bảo chị nha, dưa này không hạt, siêu ngọt luôn. Nếu chị thích thì lần sau em lại mang cho chị hai quả nữa.”
Nghe đến hai chữ lần sau, gương mặt Giả Tố Trân cứng đờ.
Hiện tại chính là lần cuối cùng rồi, còn nói gì đến lần sau nữa?
Bì Tu vội vung tay kêu Hầu Đại và Hầu Nhị xách dưa vào, hắn đi tới quàng vai Ngô Tổ: “Đã hai ngày không đến rồi, hôm nay không ăn bữa cơm à?”
Ngô Tổ: “Cháu còn phải…….”
“Em ở lại ăn cơm tối đi, chị mới học được hai món mới, em nếm thử xem nhé.” Giả Tố Trân cười nhìn Ngô Tổ, nhóc học sinh lập tức lâng lâng chẳng biết trời trăng đâu nữa: “Để em gọi cho mẹ, nói ăn cơm rồi mới về.”
Giả Tố Trân vào bếp chuẩn bị nấu nướng, Bì Tu tự rót trà cho Ngô Tổ, vỗ vai cậu nói sâu xa: “Tiểu Ngô à, được sang giàu chớ quên nhau, giờ sắp có điểm thi rồi nhỉ, nếu đỗ Trạng Nguyên thì nhất định đừng quên chúng ta nhé.”
Ngô Tổ trịnh trọng gật đầu: “Ông chủ cứ yên tâm, nếu cháu mà đỗ Trạng Nguyên, cháu chắc chắn sẽ tặng cờ khen thưởng cho quán chú!”
Bì Tu:???
Bì Tu: “Nhóc tặng cờ khen thưởng làm gì?”
Ngô Tổ: “Ăn đồ ăn nhà chú giúp thông minh ra, tối nào cũng mơ thấy mình học bài, ngay cả lúc ngủ cũng học thì sao có thể không đỗ Trạng Nguyên cho được?”
Sợ Bì Tu không tin, cậu còn giơ tay thề thốt: “Thật đó ạ, từ khi ăn tối ở quán chú, đêm nào cháu cũng làm đề thi, thật sự quá là khổ, thi đại học xong cháu mới ngủ ngon giấc được.”
Trong mơ không có Tam Hoàng Ngũ Đế, không có Montesquieu, bình yên và an tường.
Đồ ăn chẳng mấy chốc đã bưng lên, Ngô Tô nhìn sơn hào hải vị trước mặt mà ngớ người.
Má ơi, ông chủ này thấy mình sắp đi học đại học không tới ăn cơm nữa, cho nên muốn chặt tiền mình một vố đau sao? Còn cố ý kêu chị Tố Trân xài mỹ nhân kế nữa chứ.
Lão lưu manh này thật có đầu óc kinh doanh mà!
Ngô Tổ nắm chặt chiếc di động trong tay, sẵn sàng gọi 110 bất cứ lúc nào, cậu run rẩy nói: “Ông chủ à, cháu không mang đủ tiền để ăn nổi nhiều món xịn như này đâu.”
“Không sao, mời nhóc đấy.” Bì Tu sắp có công đức rồi nên lỗ vài đồng cũng chẳng lấn cấn.
Lần này Giả Tố Trân không lên bục hát một đoạn nữa, mà cắt dưa hấu bưng lên, tán gẫu mấy câu với Ngô Tổ giống như thường này, sau đó đi làm việc của mình.
Hầu Nhị nhìn Ngô Tô đang ăn say sưa đến độ mỡ dính tèm lem trên miệng, lại nhìn Giả Tố Trân đang chuyển menu vào bếp, cậu đi tới hỏi nhỏ: “Chị à, chị sắp phải đi rồi, sao không nói lời từ biệt?”
Giả Tố Trân ngừng tay, cười bảo: “Có gì mà từ biệt chứ, chẳng qua chỉ là một người quen thường hay gặp mặt mà thôi, đợi sau này chàng ấy đi học gặp gỡ nhiều người thì sẽ chẳng nhớ đến chị nữa. Nếu bảo chị đi thì lại khiến chàng bận tâm. Dù sao đời này cũng chẳng bao giờ gặp lại, hà tất phải làm điều thừa thãi.”
Mãi đến khi Ngô Tổ ăn xong rời đi, Giả Tố Trân vẫn không nói lời tạm biệt, chỉ đứng ở cửa cười vẫy tay với cậu, khiến Ngô Tổ còn tưởng ngày mai còn có thể gặp lại.
Bì Tu hỏi: “Sao hôm nay không hát mấy câu?”
Giả Tố Trân cười: “Đã đỗ Trạng Nguyên thật rồi, cần gì dùng Trạng Nguyên giả để dệt gấm trên hoa nữa?”
Na Tra đứng ở cửa quơ quơ chìa khóa: “Đi thôi, đến lúc rồi.”
Giả Tố Trân đáp vâng rồi quay người thi lễ với Bì Tu, đoạn tiến lên thấp giọng nói: “Người đàn ông áo trắng trong bức tranh kia, khi đến Văn phủ hát hí khúc nô gia đã từng thấy nhiều lần, song chưa từng nói chuyện bao giờ, mà lần nào gặp cũng đều thấy nha hoàn của nhị tiểu thư dẫn hắn, cho nên hẳn là người quen của nhị tiểu thư.”
Bì Tu ngạc nhiên, hỏi: “Vậy cái người nói chuyện với hắn trong bức tranh cũng là nha hoàn của nhị tiểu thư Văn gia sao?”
Giả Tố Trân suy nghĩ một chốc rồi nói: “Hôm đó nô gia cũng không thấy rõ, có điều…… dáng dấp của cô ấy không giống nha hoàn bên người nhị tiểu thư, mà giống như là chính bản thân nhị tiểu thư…….”
Editor: Rất thích Ngô Tổ và Giả Tố Trân hichichic:(((( Đọc BL thì thích đao to búa lớn xíu, nhưng BG thì chỉ thích nhẹ nhàng bình dị như hai người thôi.Mà báo cho bà con một tin là mị đã tìm ra link H của bộ này, hẳn 2 chap chỉ tập trung H ko lan man cái khác nha. Chap đầu còn đỡ, chap sau tự dưng độ hot tăng cao làm mị bối rối:)))) Tưởng truyện ăn chay trong sáng chứ??