Quan Đạo Chi Sắc Giới đọc truyện mới nhất tại .
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 12 : Trên giường dưới giường.
Nguồn: Sưu tầm
Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy Trương Thiện Ảnh ở ngoài phòng khách lúng ta lúng túng nói: "Mẹ, để con treo áo giúp mẹ cho, mắt của mẹ không được tốt lắm, cứ để con treo đi!"
Sau đó lại nghe thấy giọng nói hơi lãnh đạm của mẹ Triệu Phàm, "Tiểu Ảnh, để tự mẹ đi, lúc này vẫn còn thấy rõ, chốc nữa tối thì không được nữa. Con đi ra cửa giúp ba con mang giỏ cá vào đi, ba mẹ mang tới cho con rất nhiều đồ ăn, đều không có thuốc sâu đâu, toàn là những thực phẩm xanh đó, ở chợ không mua được thế đâu..."
Tuy rằng không nhìn được tình huống bên ngoài, nhưng nghe thấy giọng nói, Vương Tư Vũ có thể đoán được, Trương Thiện Ảnh sợ mình trốn ở trong tủ quần áo, cho nên mới lo lắng là mình bị lộ, hai người bọn họ cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cho dù Triệu Phàm có chấp nhận lời giải thích của bọn họ, chỉ sợ cũng không tin tưởng là bọn họ trong sạch.
Lúc này ba Triệu Phàm đã đi vào trong phòng khách, lớn giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, ba mang đồ ăn ra ban công nhé?"
Trương Thiện Ảnh lại nói: "Ba, ba đợi chút đã, để con tới ban công cho..."
Dứt lời cô vội vàng xách giỏ cá chạy một mạch ra ban công, sau khi phát hiện ra không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Theo suy nghĩ của cô, nếu trong tủ quần áo đã không có, vậy thì Vương Tư Vũ chỉ có thể trốn ở trong phòng ngủ hoặc là ban công, bởi vì cửa phòng tắm đã mở rồi. Hiện giờ ở ban công đã không có, vậy thì chắc chắn là ở trong phòng ngủ rồi.
Sau đó là tiếng của mẹ Triệu Phàm: "Tiểu Ảnh, con sao vậy, mất hồn mất vía như thế, có chuyện gì à?"
Trương Thiện Ảnh giải thích: "Không có việc gì, chỉ là ban công hơi loạn, con lại chưa dọn dẹp được, cho nên mới phải nhón chân đi."
Mẹ Triệu Phàm liền la lên: "Lão già, ông đi giúp dọn dẹp đi, đừng để cho Tiểu Ảnh phải làm nữa."
..........
nguồn
Vương Tư Vũ nằm sấp dưới gầm giường cả buổi, sắp đau ngực muốn chết, liền nhẹ nhàng nghiêng thân mình, hướng ánh mắt ra ngoài cửa, thấy ba của Triệu Phàm đang cầm gói rau đi qua cửa. Hắn vội thừa dịp không có ai, liền lấy tay kéo cái màn giường xuống che thêm, tới khi ba Triệu Phàm quay lại hắn mới vội rút tay về.
Lúc này mọi người đều đã ngồi yên vị, ba mẹ Triệu Phàm đang ngồi ở sô pha, mà Trương Thiện Ảnh thì sau khi pha nước trà, liền ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Từ vị trí của Vương Tư Vũ có thể thấy được khuôn mặt của Trương Thiện Ảnh, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía phòng ngủ, hình như cô đã đoán ra được chỗ ẩn thân của mình rồi.
Sau khi biết Triệu Phàm không có ở nhà, mẹ của Triệu Phàm lại than phiền, nói là vất vả lắm mới tới được một chuyến, mà Triệu Phàm đứa nhỏ này thật tệ, thật sự không chọn chuẩn ngày. Ba Triệu Phàm liền khuyên bảo: "Chữa khỏi mắt đi cái đã, chuyện khác tính sau đi, về sau để bọn trẻ về thăm mình cũng được mà."
Mẹ của Triệu Phàm thì lại ngại để cho bọn trẻ phải đi qua đi lại, không nỡ, sợ hai đứa nó đi đường vất vả.
Ba người lại lao đầu vào làm việc nhà, Trương Thiện Ảnh liền mời hai người ra ngoài ăn cơm, nói: "Ba mẹ phải vất vả rồi, con mời ba mẹ ra ngoài ăn nhé, nếu không Triệu Phàm về sẽ mắng con đó."
Vương Tư Vũ thầm kêu thông minh, chỉ cần ba người ra ngoài ăn cơm, vậy là mình có thể thong dong rời đi rồi.
Nhưng tiếc nuối chính là, ba mẹ Triệu Phàm lại sống chết không chịu ra ngoài ăn, nói ở nhà làm chút đồ ăn là được rồi. Thấy Trương Thiện Ảnh cứ nhất định không chịu ở nhà ăn cơm, mẹ Triệu Phàm liền không vui đứng lên, nghiêm khắc nói: "Tiểu Ảnh, còn nhớ lúc trước khi con vừa về nhà này mẹ đã nói gì không? Sống tuyệt đối không thể tiêu tiền phung phí, phải tính toán tỉ mỉ, muốn ra ngoài ăn thì con đi đi, mẹ thì ngại tốn tiền lắm, hơn nữa, miệng mẹ cũng không ăn được nhiều nữa rồi."
Trương Thiện Ảnh đỏ mặt nói: "Mẹ, con không biết nấu cơm, Triệu Phàm đi rồi, gần như ngày nào con cũng phải ăn mì gói mà."
Ba Triệu Phàm nghe thấy vậy thì nhanh nhẹn nói: "Tiểu Ảnh con đừng lo, để ba đi làm vài món ăn. Nhà họ Triệu chúng ta, đều là đàn ông nấu cơm, phụ nữ quản tiền, truyền thống này không thể thay đổi được."
Vương Tư Vũ nằm ở dưới sàn đến khó chịu, còn không dám tùy ý xoay người, chỉ có thể cẩn thận đổi qua đổi lại hai ba cái tư thế. Hắn lớn đến vậy rồi mà còn chưa bao giờ phiền não như vậy, cái gọi là một ngày dài bằng một năm, hắn hiện giờ đã được trải nghiệm.
Chờ ba người ăn cơm xong, Trương Thiện Ảnh đã lanh lẹ dọn dẹp bàn ăn, rồi mở TV trong phòng khách, để cho hai lão an vị ở sô pha xem TV, Trương Thiện Ảnh lại vào trong phòng bếp làm mì gói, bưng bát vào trong phòng ngủ.
Mẹ Triệu Phàm lấy làm kỳ quái, liền đi theo, hỏi: "Tiểu Ảnh, vừa rồi con chưa ăn no sao, sao còn phải làm mì gói? Ăn cái này nghe nói không đủ dinh dưỡng đâu, ăn ít thôi."
Trương Thiện Ảnh vội nói mấy ngày nay không hiểu làm sao, cực kỳ thích ăn.
Mẹ Triệu Phàm nghe thấy như vậy liền mừng rỡ, thầm nghĩ không phải là có tin vui đó chứ, ngay lập tức, ánh mắt nhìn Trương Thiện Ảnh liền thay đổi rất lớn so với lúc trước, lộ ra vẻ gần gũi, bà vội vàng cười nói: "Tiểu Ảnh, con cứ ăn đi, phải ăn nhiều nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng để bị đói."
Liền xoay người quay trở về, ghé vào tai ba Triệu Phàm nói cái gì đó. Trương Thiện Ảnh dùng gót chân nhẹ nhàng mở cửa vào, sau đó dùng khuỷu tay tách một cái mở đèn phòng ngủ. Không dám nhìn, chỉ dám đưa bát xuống dưới gầm giường. Vương Tư Vũ đã sớm đói bụng đến mức kêu òng ọc, nhanh chóng nhận lấy bát, lại không dám và mạnh, chỉ có thể hút từng sợi một, lại còn không dám nhai, sợ tiếng răng phát ra, cho nên chỉ dùng đầu lưỡi đảo đảo, sau đó nuốt thẳng xuống. Đây đúng là bữa ăn vất vả nhất trên đời, cũng là bữa ăn kém mùi vị nhất.
Có điều tuy rằng miệng thì khó chịu, nhưng mà mắt thì chưa mỏi. Vương Tư Vũ vừa im lặng nuốt, vừa nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của Trương Thiện Ảnh. Trước kia hắn thực không chú ý tới, Trương Thiện Ảnh vóc dáng cao như vậy, mà chân lại cũng đẹp đến vậy, quả thực khiến cho người ta phải xúc động. Có điều xúc động thì xúc động, đều đã nói ăn no thì ấm bụng, trước khi ăn no bụng, cái gì cũng không muốn làm.
Trương Thiện Ảnh vẫn đứng ở cạnh cửa canh chừng, tâm tình hồi hộp đến cực