Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 5: Mượn hoa kính phật.
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngồi ăn sáng, gần như tất cả thành viên trong tổ công tác chữa cháy đều phát hiện ra Chu thư ký trưởng trở nên vui vẻ khác thường, ông nói cười vui vẻ trên bàn ăn, vẻ âu sầu của ngày hôm qua tan biến đâu mất dạng, ai nấy đều ngấm ngầm khâm phục, thư ký trưởng không hổ danh là ủy viên thường trực của thành ủy, dù có gặp phải sóng to gió lớn nào vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh ứng phó mọi việc, chỉ riêng tài năng bình chân như vại ấy là không phải ai cũng bắt chước được rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Chu thư ký trưởng triệu tập mọi người lại, dõng dạc tuyên bố rằng đêm qua ông đã suốt đêm không ngủ suy nghĩ kĩ lưỡng, cuối cùng quyết định hôm nay đích thân ông sẽ đến thăm giám đốc Phương của đài truyền hình, bằng bất cứ giá nào cũng phải thuyết phục được người ta bỏ qua vụ việc, đừng làm to chuyện gây ảnh hưởng đến hình ảnh của chính quyền thành phố Thanh Châu trong mắt nhân dân, vì vậy đông người ở lại thành ra vướng chân bận cẳng, ông đề nghị toàn bộ tổ công tác sẽ do Lưu phó ban quản lý quay về trước, chỉ để lại một mình Tiểu Vương đi với ông là đủ.
Lưu phó ban vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ, mới đêm qua Chu thư ký trưởng còn hùng hổ nói với ông làm thế nào để phát huy tinh thần tập thể, toàn tổ công tác cùng tiến cùng lui, quyết tâm dập tắt đám cháy tai hại kia, tại sao mới trải qua một đêm thôi liền thay đổi đột ngột rồi? Nếu không nắm chắc phần thắng, với tính cách của Chu thư ký trưởng không ngu dại gì tự ôm lấy trách nhiệm vào mình, xem ra vụ việc đã có diễn biến mới, chỉ là Lưu phó ban muốn sớm quăng hòn than nóng trên tay cho người khác lắm rồi, với tình cảnh hiện giờ của ông ta, giữ mình mới là việc đáng quan tâm hàng đầu, còn lập công thì không dám nghĩ tới nữa.
Thấy Chu thư ký trưởng mỉm cười nhìn về phía mình trưng cầu ý kiến, Lưu phó ban gật đầu lia lịa, mau mắn nói: “Vậy thì nhờ cậy hết vào thư ký trưởng rồi! Chúc thư ký trưởng mã đáo thành công, chúng tôi sẽ về Thanh Châu trước ngóng chờ tin tốt lành!”
Trịnh phó chủ nhiệm hấp tấp tiến lại gần Chu thư ký trưởng, tỏ ra sốt sắng hỏi: “Thư ký trưởng, Tiểu Vương hãy còn non nớt, kinh nghiệm không đủ, tôi có phần không yên tâm, hay là để tôi ở lại đi với ngài vậy!”
Chu thư ký trưởng nhăn mặt ngay, rủa thầm Trịnh phó chủ nhiệm không biết điều, giữ ông lại có ích gì chứ? Tôi còn phải nhờ Tiểu Vương mới được vào nhà giám đốc Phương đây. Thế là ông không thèm nhiều lời với Trịnh Đại Quân, chỉ nói nếu Lưu phó ban không phản đối thì cứ theo đó mà làm đi, sau đó “Hừ!” một tiếng rõ to cho tất cả mọi người đều nghe thấy, quay lưng đi ra khỏi phòng ăn.
Trịnh Đại Quân đứng chôn chân tại chỗ, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía ông, mặt ông nóng bừng bừng như bị lửa đốt, thật muốn kiếm cái lỗ chui vào trốn, mất mặt quá! Giả đò ho khan vài tiếng che lấp cơn xấu hổ, Trịnh phó chủ nhiệm cố ý lớn tiếng dạy bảo Vương Tư Vũ: “Tiểu Vương, nhớ theo hầu Chu thư ký trưởng cho chu đáo, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì biết chưa? Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khó…”
Trịnh Đại Quân còn chưa nói hết câu, Vương Tư Vũ đã quay phắt người ung dung bước ra xa. Những người khác từ đầu đến giờ không nói tiếng nào, nhưng ai cũng cười thầm mỉa mai trong bụng, tên Trịnh Đại Quân này bày đặt chơi nổi không đúng lúc rồi, người ta là thư ký trưởng chỉ định Tiểu Vương đi theo, ông chỉ giữ chức phó chủ nhiệm đứng ra ý kiến ý cò làm gì? Không biết phân biệt thứ tự lớn bé gì hết, đáng đời lắm!
Trong vòng một phút mà bị quê độ đến 2 lần, Trịnh Đại Quân tối sầm mặt, cơ mặt co giật liên hồi, ông nhận ra mọi cặp mắt đều tỏ ra hí hửng soi vào mình, vội móc điện thoại ra, bấm số gọi đi, sau đó hét lớn tiếng vào đó: “Lão Ngô phải không? Hôm nay có một nhiệm vụ cấp bách giao cho ông đây, ông hãy lái xe đến khách sạn Ngân Thái ngoài tỉnh, chờ Chu thư ký trưởng làm xong việc thì đưa ngài về Thanh Châu an toàn, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì nghe chưa! Đây là một nhiệm vụ hết sức gian nan và vất vả…”
Trịnh Đại Quân cứ thế vừa làm ra vẻ ta đây kẻ cả vừa sải bước chuồn khỏi đám đông, trong lòng nghi ngờ, thư ký trưởng ngày thường luôn biết hòa nhã với hết thảy mọi người, thế mà hôm nay lại vì tên Tiểu Vương đó làm mình bẽ mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Trong lúc những người khác thu dọn hành lý chuẩn bị lên xe ra về, Hoàng chủ nhiệm len lén chạy tới phòng Chu thư ký trưởng, gõ cửa nhè nhẹ rồi lách người vào trong, sau khi nói vài câu khách sáo liền lôi ra hai cây thuốc lá hảo hạng, nói: “Tất cả đều là rắc rối do tổ làm việc của tôi gây ra, tôi xin nhận trách nhiệm về mình, hai cây thuốc này xin nhờ thư ký trưởng chuyển giúp cho giám đốc Phương, ngày khác tôi nhất định đến tận nơi thỉnh tội.”
Chu thư ký trưởng tất nhiên không biết trong 2 cây thuốc có nhét 10 vạn tiền mặt, mỉm cười nhận lời ngay, còn nhẹ nhàng an ủi vài câu: “Tiểu Hoàng, con người chứ nào phải bậc thánh hiền đâu, trong lúc làm việc để xảy ra chút sai sót cũng là lẽ thường tình, mấy năm gần đây tổ làm việc của cậu đạt thành tích cũng khá lắm, việc này không thể đổ hết trách nhiệm lên một mình cậu được, chính những người hành hung phóng viên mới đáng tội, lúc đó cậu không có mặt ở hiện trường cơ mà. Sau này cố gắng lên, tôi ủng hộ cậu!”
Mấy ngày nay Hoàng chủ nhiệm lo lắng như ngồi trên đống lửa, nay nghe những lời an ủi ấm áp của thư ký trưởng liền cảm động vô cùng, thậm chí còn nức nở thành tiếng, Chu thư ký trưởng vội vỗ nhẹ vào vai ông, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Hoàng, cậu hãy yên tâm! Nếu cần thiết thì tôi sẽ ra mặt nói tốt giúp cậu!”
Hoàng chủ nhiệm cám ơn rối rít rồi mới lui ra khỏi phòng, 10 phút nữa trôi qua, chiếc xe du lịch chở tổ công tác lăn bánh quay về thành phố Thanh Châu.
Vương Tư Vũ quay số gọi vào điện thoại của Phương Như Hải, chuông reo hồi lâu mới có người bắt máy, bên kia vọng sang một giọng nói ngái ngủ: “Ai đó?”
“Giám đốc Phương, là tôi đây! Vương Tư Vũ.”
Phương Như Hải lập tức trở nên tỉnh táo hẳn, thân thiết nói: “Tiểu Vũ, cậu hại tôi khổ quá đấy, đêm qua tôi nôn ọe hết 3 lần, bây giờ đầu óc vẫn còn hơi choáng nè!”
Vương Tư Vũ cười hi hí nhận lỗi, sau đó đi vào vấn đề chính: “Giám đốc Phương, vừa nãy Chu thư ký trưởng ngỏ ý muốn đích thân đến thăm ngài, ngài xem khi nào thì có thời gian ạ?”
Phương Như Hải tằng hắng một tiếng, vạch mặt Chu thư ký trưởng: “Ông ta không phải tới thăm tôi, mục đích thật sự là tới thăm người anh trai giữ chức phó ban tổ chức tỉnh ủy của tôi. Lão Chu Tùng Lâm này không phải hạng tầm thường đâu, buổi trưa cậu dẫn ông ta đến nhà tôi đi! Mọi người ăn với nhau một bữa cơm.”
Vương Tư Vũ gọi điện xong, cẩn thận ghi lại địa chỉ, vội vàng chạy đi báo cáo với Chu thư ký trưởng, vừa đến ngoài cửa, hắn nghe trong phòng hình như đang có người nói chuyện điện thoại, Chu thư ký trưởng cố gắng hạ thấp giọng nói nên không nghe rõ ông nói gì, chỉ là giọng điệu có vẻ như đang cầu xin đối phương, Vương Tư Vũ biết điều quay lưng rời khỏi.
Hơn 10 phút sau, Vương Tư Vũ lại đến gõ cửa phòng Chu thư ký trưởng, hắn thấy sắc mặt ông nhăn nhó khó coi, đang ngồi sầu não hút thuốc trên ghế sofa, khi thấy Vương Tư Vũ bước vào, sắc mặt mới trở lại bình thường. Vương Tư Vũ khôn khéo nói giám đốc Phương định mời Chu thư ký trưởng đến nhà dùng bữa cơm trưa, xin Chu thư ký trưởng nể mặt nhận lời.
Chu thư ký trưởng cười ha hả khoái chí, to tiếng trách móc đám người không hiểu chuyện cứ tung tin đồn tầm bậy, ông béo họ Phương