Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 52: Trọng sinh chi chị dâu phong lưu truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trong một quán ăn nhỏ ven đường, Trương Thiện Ảnh lúc này đang vung vẩy hai tay, tìm trong đĩa những con sò tươi nhất, khều xong đưa miếng thịt vào miệng, ăn vô cùng ngọt ngào. Trong đĩa của cô cũng đã đầy đồ ăn, Vương Tư Vũ chỉ yên lặng ngồi đối diện cô, cười cười nhìn cô.
Trương Thiện Ảnh mặc một chiếc áo không cổ màu đen, trước ngực lộ ra da thịt trắng bóng, hai cánh tay trơn láng như củ sen cũng lộ ra ngoài.
Vốn tối hôm qua sau khi tan tầm, Trương Thiện Ảnh nghe nói có xe đi thu thập tin đến Thanh Dương, sẽ ở đó hai ngày, cho nên mới muốn tới gặp Vương Tư Vũ. Vốn buổi sáng l0h là có thể tới nơi, ai ngờ lại bị rẽ nhầm một chỗ, cho nên mới muộn một tiếng, cũng may là trên đường còn nhắn tin cho Vương Tư Vũ, cho nên cũng không quá nhàm chán.
"Hương vị không tệ." Trương Thiện Ảnh thấy Vương Tư Vũ cứ nhìn chăm chú vào cô, hơi ngượng ngùng, chớp chớp hàng mi, cầm tờ giấy ăn lau mồm, rồi liền cầm lấy cái túi xách màu hồng, búng tay cái tách: "Đi dạo phố, go! go! go!"
Vương Tư Vũ cười cười đi theo, nhẹ nhàng nói: "Hay là về nhà nghỉ ngơi đi, đi đường xóc nảy như vậy, nhất định là rất mệt."
"Chị đâu có yếu ớt như vậy, sao nào, không muốn đi dạo phố với chị hả?" Trương Thiện Ảnh trắng mắt lườm Vương Tư Vũ, chợt nhìn thấy ở đầu phố có quầy bán kẹo bông, đầu lưỡi hơi liếm môi, liền cười hì hì chạy vội tới đó. Hai người đứng đó chờ khoảng ba bốn phút, rồi mỗi người cầm một chiếc kẹo bông mềm mại đi xuống đường.
Nhìn những ánh mắt vô cùng hâm mộ của người đi đường, Vương Tư Vũ thấy khoái vô cùng, liền nhịn không được nắm lấy tay trái của Trương Thiện Ảnh, nhẹ nhàng đong đưa, nào ngờ Trương Thiện Ảnh lại cúi đầu cười hì hì, rồi giãy tay ra khỏi tay hắn. Vương Tư Vũ chỉ nề nếp được trong chốc lát, rồi lại ngứa ngáy, lặng lẽ nắm lấy ngón tay mềm mại của cô. Lần này thì Trương Thiện Ảnh không phản đối, hai người cứ như vậy ngoắc ngón tay đi trên đường, bắt tri bất giác đã đi qua cầu Thanh Dương. Con sông Thanh Dương rộng lớn giống như một cái đai ngọc chia huyện thành hai phần, mà ngọn núi Thanh Dương ở xa xa lại giống như một con sơn dương đang uống nước ven sông.
"Phong cảnh đẹp quá." Đứng ở đầu cầu, một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của Trương Thiện Ảnh tung bay trong gió, Vương Tư Vũ cười cười, nhẹ giọng nói: "Người đẹp hơn."
"Hì hì, cũng biết vỗ mông ngựa chị dâu hả?" Trương Thiện Ảnh đảo mắt, khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ, xinh đẹp không thể tả.
"Vỗ thì vỗ!" Vương Tư Vũ nhất thời không nhịn được, liền nâng tay nhẹ nhàng vỗ lên bờ mông đẫy đà của cô. Trương Thiện Ảnh cười khanh khách, hơi tránh mông đi rồi nói: "Đáng tiếc là trong huyện nghèo quá, Tiểu Vũ, em phải làm cho tốt đó, để cho những người ở nơi đây đều có thể sống hạnh phúc."
"Để cho em vỗ cái nữa, thì em nhất định sẽ làm tốt.” Vương Tư Vũ dí khuôn mặt tới, Trương Thiện Ảnh nhấc chân lên đá vào mông hắn một cái: "Đáng ghét, trời còn sáng mà đã thích giờ trò lưu manh!"
Vương Tư Vũ cười he he, xoa xoa cằm trầm tư nói: "Xem ra còn phải đợi thêm vài tiếng nữa."
Trương Thiện Ảnh dang hai tay, ngửa đầu lên đón gió, nhắm mắt lại nói: "Nể tình em đã đưa chị dâu đi dạo phố, nên thưởng cho em một chút.”
Vương Tư Vũ nhất thời không kìm lòng nổi, liền mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, dùng sức hôn xuống, Trương Thiện Ảnh lập tức hoảng hốt, vội lấy tay đẩy ra, nhưng lại giãy ra không nổi. Hàm răng trong nháy mắt đã bị mở ra, một đầu lưỡi tiến vào trong.
"Ưhm..." Cô vùng vẫy trong ngực Vương Tư Vũ một hồi, cuối cùng mất đi lực chống cự, liền mềm nhũn tựa vào ngực Vương Tư Vũ, ngẩng cổ lên nhiệt tình đáp lại, hai đầu lưỡi không ngừng khiêu khích, quấn quýt lấy nhau, mút mút...
Hồi lâu sau, Vương Tư Vũ mới "A!" một tiếng rút lưỡi về, lớn tiếng kháng nghị: "Lờ đứt thì sao."
Trương Thiện Ảnh mặt đỏ bừng, hầm hừ nói: "Đứt đi cho rảnh, đồ lưu manh, không để ý tới em nữa, khiến cho người ta mất hết cả hứng dạo phố, đi về."
Vương Tư Vũ lập tức nhớ tới cái giường lớn ở trong phòng, cao hứng đến mức suýt nữa thì hoan hô ra tiếng, mk, sớm biết thế này thì ăn cơm xong đã hôn cô luôn cho rồi.
Trở về phòng, Vương Tư Vũ đã không nhịn nổi nửa, chuẩn bị như hổ vồ mồi, muốn vồ lấy Trương Thiện Ảnh lên giường. Đáng tiếc là Trương Thiện Ảnh tuy rằng không có võ công, nhưng mà vũ công thì có thừa, không đợi Vương Tư Vũ kịp làm ra động tác, cô đã nhẹ nhàng xoay người, nở nụ cười tươi, một bàn chân ngọc xinh xắn đã uyển chuyển đỡ lấy cằm Vương Tư Vũ.
"Ngoan, ban ngày có chuyện đứng đắn phải làm." Trương Thiện Ảnh cười tủm tỉm thu chân, đứng dậy đi tới chiếc túi du lịch, mở khóa kéo, tay nhỏ bé cho vào trong lần mò.
Vương Tư Vũ nuốt nước miếng cái ực, không ngừng cầu nguyện trong lòng, ông trời ơi, ông mau cho trời tối đen đi, tôi sắp muốn làm chuyện không đứng đắn rồi đây...
Chính vào lúc trong đầu toàn những suy nghĩ xấu xa, đã thấy Trương Thiện Ảnh lấy từ trong túi ra hai bộ trang phục chuyên dụng múa Latin, vui vẻ nói: "Tiểu Vũ, hai tháng sau thành phố có cuộc thi múa Latin, chị đă báo danh rồi, em phải làm partner với chị đó."
"Hai tháng?" Vương Tư Vũ không khỏi dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Không được, không được, tuyệt đối không được, đừng nói là múa Latin, cho dù là nhảy disco em còn chả nhảy được, tuyệt đối không được."
"Được thôi, vậy chị sẽ đi tìm người khác làm partner." Trương Thiện Ảnh nói xong liền lấy di động ra, làm bộ dáng như muốn bấm số. Vương Tư Vũ vội vàng bước dài tới, đoạt lấy máy điện thoại của cô, thuận tay ném lên giường, vỗ ngực nói: "Cho em một cơ