- Anh phải đi rồi!
Lục Vi Dân trong màn đêm, hít sâu một hơi không khí trong lành nhưng có chút lạnh lẽo, rồi nâng bàn tay nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ.
Tháng một ở Xương Châu không khí lạnh thấu xương. Những bóng cây to bên ngoài đã che căn tiểu viện lại hơn phân nữa. Hơn nữa, hàng rào bằng gỗ được thiết kế tinh xảo bao bọc xung quanh tiểu viện khiến cho bên ngoài rất khó nhìn thấy được bên trong.
Mặc dù như vậy, nhưng Lục Vi Dân vẫn cứ cẩn thận đứng ở bên cạnh hiên, tránh cho bên ngoài nhìn thấy mình. Hiện tại chắc cũng đã hai giờ sáng. Sáng ngày mai, Ủy ban nhân dân quận còn có một buổi làm việc của Chủ tịch quận, nghiên cứu chứng thực mười hai kế hoạch cho quý một trong năm và chuẩn bị cho kỳ thi các hạng mục công tác cuối năm.
- Vi Dân, nếu không thì ở lại đi, đã trễ thế này rồi mà. Anh không thương tiếc sức khỏe của mình sao?
Đứng ở cửa hiên, một bóng phụ nữ có chút thương yêu kéo cánh tay Lục Vi Dân. Một người phụ nữ xưa nay khôn khéo, dũng mãnh trong chốn thương trường nay biến thành một người dịu dàng, quyến rũ khiến Lục Vi Dân thêm vài phần kiêu ngạo.
Lục Vi Dân cười. Hắn biết ý của người phụ nữ này không muốn buông tha cho hắn. Đêm nay ân ái quá nhiều khiến cho xương cốt hắn như muốn rũ ra. Người phụ nữ này đã vội vàng làm cho hắn bữa ăn khuya. Đêm hôm khuya khoắt, lại có một người phụ nữ hầu hạ bên cạnh. Tư vị này đúng là khó nói nên lời.
Nhưng trong thời khắc mấu chốt này, hắn không dám có chút sơ suất. Tháng sau, đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân sẽ khai mạc, bản thân hắn là Phó chủ tịch thường trực quận. Chức Chủ tịch quận có rất nhiều người tranh giành, và ai cũng đều có thực lực. Tuy nói rằng thành phố đã có biên chế hết rồi, nhưng một khi có chút gió thổi cỏ lay thì mang đến những hậu quả không thể nào đoán trước được.
Tuy nói rằng mình đã ly hôn nhưng hiện tại vẫn chưa có kết hôn với Diệp Mạn. Mà Diệp Mạn cũng đã từng là phụ nữ có chồng. Nếu bị người khác phát hiện hắn ngủ tại biệt thự thì chỉ sợ là con đường trở thành Chủ tịch quận của hắn sẽ bị chặn đứng. Trong thời khắc quan trọng này, cẩn thận vẫn hơn.
- Thôi đi, Diệp Mạn, em cũng biết hiện tại là thời khắc như thế nào mà. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
Lục Vi Dân nhìn người phụ nữ đang nắm chặt áo của mình:
- Thôi vào ngủ đi, anh phải đi rồi.
- Ừ, anh lái xe cẩn thận. Khi lái xe nên chậm một chút. Đừng vượt đèn đỏ làm gì, khi quẹo hay rẽ đều phải quan sát.
Người phụ nữ chỉnh lại cà vạt cho Lục Vi Dân, do dự một chút rồi nói:
- Nếu không thì để em đưa anh về?
- Không cần đâu, chỉ có mấy km thôi mà.
Lục Vi Dân lắc đầu, mỉm cười:
- Làm sao vậy, sao lại trở nên đa sầu đa cảm như thế?
- Em thấy tinh thần của anh không được tốt. Để em đưa anh đi. Xe của anh cứ để lại đây đi.
Người phụ nữ không đợi Lục Vi Dân trả lời, chạy về phòng, rất nhanh khoác chiếc áo gió màu hồng vào, rồi bước đến gara. Một chiếc Mercedes-Benz s350 và một chiếc Land Rover 2009 đang đậu sẵn bên trong.
Một tiếng khởi động động cơ nặng nề vang lên. Chiếc Mercedes-Benz chậm rãi tiến ra. Lục Vi Dân thở dài, cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của người phụ nữ nên liền chui vào ghế lái phụ.
- Chị Trương, chị đóng cửa lại giùm tôi. Mười phút nữa tôi sẽ quay trở lại.
Người phụ nữ buông cửa kính xe xuống, nói với người giúp việc rồi sau đó lái xe ra.
Người nữ giúp việc gật đầu, sau khi nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen khuất sau cổng hàng rào thì liền nhanh chóng móc ra điện thoại di động:
- Bọn họ đã đi ra. Là hai người đi chung với nhau, trên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen.
Một chiếc xe Land Cruiser màu đen đậu yên lặng trên con đường mòn, dưới bóng cây, cách căn biệt thự hai km.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Người đàn ông ngồi ở vị trí lái phụ, kéo chiếc áo gió che khuất nửa mặt nhanh chóng bắt điện thoại. Sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong thì hơi chút nhíu mày lại, dường như do dự, nhưng chỉ trong nháy mắt thì nét mặt lại hiện lên sự dữ tợn.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Mercedes-Benz màu đen, biển số xe A30A88. Hai người, hẳn là từ đường Mông Hà hướng Tây chạy sang hướng Đông. Mau gọi người của anh lập tức đuổi theo, xử lý bọn chúng trước khi chúng tiến ra đường lớn. Hãy làm sạch sẽ một chút.
Chiếc xe Mercedes-Benz chạy đến cổng của tiểu khu. Bốn phía trạm canh gác tại cổng đều có bảo vệ. Người phụ nữ nhanh chóng xuất ra giấy chứng nhận, rồi dùng ngón tay ấn vào trong một chiếc máy nhận dạng vân tay. Sau khi được thông qua thì lúc này thanh sắt chắn ngang và hàng rào inox bằng điện mới kéo lên cho chiếc Mercedes-Benz từ từ tiến ra ngoài.
- Mạn Tử, gác cổng nơi em ở rất nghiêm ngặt. Trách không được sao mọi người đều muốn ở nơi này. Hạng mục biệt thự này của tập đoàn Bích Loan của Vương Tử Kiệt quả thật là rất hợp thời thế.
Lục Vi Dân ngửa đầu ra đằng sau. Nhiệt độ trong xe rất thích hợp, khiến cho con người ta muốn đi vào giấc ngủ.
- Tiền nào của nấy thôi. Tập đoàn Bích Loan đầu tư hạng mục rất đúng chỗ. Theo như lời của Vương Tử Kiệt thì những gì kiếm được tiền thì hắn sẽ kiếm.
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, vô cùng thân thiết liếc mắt nhìn Lục Vi Dân:
- Khi nào thì anh về đây ở?
- Chỉ sợ là phải chờ một thời gian nữa.
Lục Vi Dân cười khổ:
- Anh vẫn còn muốn được tự do.
- Cái gì mà tự do chứ? Không phải anh và Nhạc Sương đã ly hôn một năm rồi sao? Tiểu Kiện ở New Zealand cũng không phải không muốn quay trở về nữa à? Anh còn cái gì không bỏ được chứ?
Người phụ nữ có chút hờn dỗi nói.
- Những lời này của em là có ý gì? Em còn không biết mối quan hệ giữa anh và Nhạc Sương sao? Hiện tại thân phận của anh là