Khi Lục Vi Dân tỉnh lại, hắn liền ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Day day ánh mắt, Lục Vi Dân cũng không lập tức ngồi dậy. Hắn thích ứng một chút ánh sáng bên trong. Hắn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trên ghế trúc cạnh giường của mình.
- Chân Ny, em về khi nào?
Lục Vi Dân bất ngờ, lập tức ngồi dậy. Trong phòng không có ai, cha khẳng định là đã đi làm, còn mẹ thì chắc ra ngoài chợ mua đồ ăn. Có lẽ Chân Ny đến đây thì mẹ liền tránh đi, tạo cơ hội cho hai người.
- Em trở về tối hôm qua.
Ánh mắt trong suốt của Chân Ny dừng lại trên mặt Lục Vi Dân:
- Đại Dân, anh đã làm chuyện gì mà ba mẹ, và chị của em đều khen anh không dứt lời. Không phải chỉ là khen không thôi mà dường như còn mang ơn. Anh nên nói thật cho em nghe.
- Anh có thể làm được gì?
Lục Vi Dân cười, gãi đầu:
- Con người anh em còn không biết sao?
- Hừ, em phát hiện là em chưa hiểu rõ về anh. Mẹ em thì không nói nhưng ba của em tuy rằng không có can thiệp vào quan hệ của chúng ta nhưng em biết là ông ấy không đồng ý chúng ta quen nhau. Chị của em cũng vậy. Nhưng tối hôm qua, khi em về đến nhà, ba em cái gì cũng chưa nói, chỉ nói rằng em phải biết quý trọng anh. Chị của em thì cũng nói rằng anh là một người rất ưu tú. Chị ấy rất ít khi nào đánh giá người khác như vậy. Em rốt cuộc không biết anh đã làm cái gì để là lấy lòng được bọn họ. Hiện tại cái gì mẹ em cũng không chịu nói.
Hai gò má xinh đẹp của thiếu nữ ửng hồng lên, đôi mắt như búp bê mở to tràn đầy sự ngạc nhiên và sung sướng. Mái tóc quăn xõa tung, chiếc áo thun màu trắng có in hàng chữ “xin đừng phiền tôi” trước ngực ôm sát thân thể khiến cho cả người cô toát ra một sức hấp dẫn vô cùng. Chiếc váy hoa ngắn khoe cặp đùi xinh đẹp khiến Lục Vi Dân say mê.
Lục Vi Dân cười không nói, chỉ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái. Cô gái nhìn quanh bốn phía, có chút ngượng ngùng nép vào lòng ngực của Lục Vi Dân:
- Đại Dân, tối hôm qua em có nghe chị em nói những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Em cảm thấy vô cùng lo sợ. Không biết nếu ba em thật sự gặp chuyện không may thì nhà của em biết làm thế nào bây giờ. Chị của em nói tất cả đều nhờ anh. Nói anh tìm người hỗ trợ nên mới giúp ba của em thoát khỏi vận rủi. Tất cả là thật sao?
- Chị của em nói khoa trương đấy. Anh chỉ tìm người giúp, còn mấu chốt là do chú Chân tự thân vượt qua thử thách. Không có vấn đề gì thì điều tra cũng sẽ không có gì.
Lục Vi Dân vuốt ve mái tóc của Chân Ny, trong lòng có hàng nghìn hàng vạn cảm xúc.
Hai ngày nay, mọi tâm tư của hắn đều đặt vào việc làm thế nào để trợ giúp Chân Kính Tài. Trong trí nhớ của hắn, hết thảy hắn đều không nhớ hết. Cả một đêm bôn ba quá mức, tối hôm qua về đến nhà là ngủ liền ngay.
- Đơn giản như vậy sao?
Cô gái khẽ nhếch miệng cười.
- Em không tin. Ba của em là người như thế nào làm sao mà em không biết. Ông ấy không bao giờ dễ dàng khen ngợi một người. Em đậu đại học, chị của em đậu kỳ thi nghiên cứu sinh, ông ấy cũng chỉ nói một câu “có tiền đồ” mà thôi. Nhưng ngày hôm qua ông ấy lại bảo em phải quý trọng anh. Em còn tưởng mình nghe lầm. Ba em lại dặn em, nói anh là một đối tượng tốt. Anh có được phân về quê nhà cũng không sao. Ý của ba em là như thế nào?
Ánh mắt Chân Ny hưng phấn hẳn lên:
- Anh nói ý của ba em có phải là trước anh cứ phân phối về quê hương, sau đó ba em sẽ nghĩ biện pháp đem anh trở về?
Thấy Chân Ny bởi vì hưng phấn mà hai má đỏ ửng như táo chín, nhẵn nhụi, đôi môi như hai cánh hồng trong nắng sớm khiến người khác phải mê muội. Lục Vi Dân không thể khống chế chính mình, nâng khuôn mặt thiếu nữ lên.
Nhìn cặp môi thơm như khiêu khích kia, Lục Vi Dân giờ phút này không muốn suy nghĩ điều gì khác. Hắn