- Tiểu Lục, vừa rồi tôi ở ngoài hành lang nghe cậu và Tào Lãng nói chuyện. Xem ra cậu đối với xu thế phát triển của quốc nội chúng ta có thái độ thả lỏng?
Lưu Bân công tác tại trung tâm nghiên cứu quốc vụ viện. Mỗi ngày cái cần phải phân tích chính là xu thế kinh tế vĩ mô của quốc gia. Nhưng một năm gần đây, tuy rằng không ít chuyên gia học giả của trung tâm đều cảm thấy không khí chính trị và kinh tế cần tách ra rõ ràng, nhưng lại khó có thể đưa ra quyết đoán. Hôm nay nghe được giọng nói của Lục Vi Dân rất khẳng định, Lưu Bân biết hắn cũng đã có cùng suy nghĩ.
- Anh Lưu, anh công tác tại viện nghiên cứu quốc vụ viện, tiếp xúc tài liệu so với em khẳng định là phong phú hơn nhiều, nắm bắt chính sách cũng chuẩn xác hơn. Giang Chiết bên kia đất ít người nhiều, tài nguyên không có, cơ sở kinh tế công nghiệp cũng không phát triển. Nhưng vì sao xí nghiệp xã thị trấn lại có thể phát triển nhanh chóng như vậy, thậm chí chiếm hơn phân nửa địa phương. Đây chính là dựa vào chính sách và quan niệm. Chính sách quyết định chuyển biến quan niệm. Mà quan niệm chuyển biến thì thúc đẩy chính sách chứng thực. Đây là một sự thật rõ ràng. Các xí nghiệp xã, thị trấn và kinh tế tư doanh ở Giang Chiết có tốc độ phát triển rất nhanh.
Lục Vi Dân ngồi ngay ngắn, bày ra sự tôn trọng của mình với đối phương.
- Tiểu Lục à, quan điểm này của cậu trong mắt nhiều người chính là lý luận biện chứng lực lượng sản xuất.
Lưu Bân cũng nghe ra trong giọng nói của Lục Vi Dân chưa hết ý, liền mỉm cười.
- Anh Lưu, lý luận biện chứng về lực lượng sản xuất cũng có sự tranh luận rất lớn. Nhưng em cảm thấy trước mắt thì trình độ kinh tế của quốc gia chúng ta vẫn còn rất thấp. Đề xướng lý luận biện chứng lực lượng sản xuất này cũng không sai.
Lục Vi Dân lời ít ý nhiều, khẽ mỉm cười:
- Mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột thì đã là con mèo giỏi rồi. Mấy năm trước, tuần san thời đại đều rất tôn sùng câu nói này của người Mỹ. Đây có thể được xem là ngôn ngữ lý luận kinh điển về lực lượng sản xuất hay không?
- Nhưng những lời nói này chưa thể hiện được tất cả.
Lưu Bân nhìn thoáng qua đối phương, đầy thâm ý nói.
- Có lẽ những lời này sẽ rất nhanh được lưu hành.
Lục Vi Dân cười, cũng lấy lời đầy thâm ý nói:
- Tôi cảm thấy hiện tại trung ương khả năng sẽ phải cụ thể chính sách kinh tế hơn, cất cao trình độ lý luận chính trị. Cứ để tâm vào những chuyện vụn vặt, kỳ thật là không đáng.
Lưu Bân nhìn Lục Vi Dân thật sâu. Khó trách cậu em vợ đối với người bạn học này lại tôn sùng như vậy. Lời nói của người này hoàn toàn phù hợp với dòng chảy thủy triều trong nước.
- Việc các xí nghiệp xã, thị trấn địa khu Giang Chiết phát triển, làm đảo loạn trật tự kinh tế chỉ sợ là trung ương cũng đã chú ý đến. Áp dụng chính sách để chỉnh đốn lại rất quan trọng. Đối với chế độ kinh tế phi công hữu hẳn là có một tỷ lệ giới định. Lưu Bân, anh cảm thấy như thế nào?
Đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt Tào Dương dạo quan một vòng, dừng lại trên mặt Lưu Bân.
- Haha, Tiểu Lục, quan điểm của Tào Dương cậu cảm thấy như thế nào?
Lưu Bân không trả lời ngay mà ném đề tài cho Lục Vi Dân.
- Lời nói của anh Dương rất có đạo lý. Nhưng đó là do trong hoàn cảnh riêng tạo thành. Cá nhân em vẫn cho rằng, bởi vì đường lối chính sách đã không còn phù hợp với dòng chảy phát triển kinh tế trong nước nữa rồi. Nếu anh cho phép các xí nghiệp xã, thị trấn và kinh tế tư doanh bổ sung thêm kinh tế quốc hữu, vì sao còn muốn thi hành chính sách có thể chế để hạn chế chứ? Nói thì khó nghe một chút, xí nghiệp góp vốn và xí nghiệp có