Nam Đàm là một huyện nông nghiệp vô cùng khiếm khuyết cơ sở công nghiệp, nếu muốn phát triển công nghiệp, đi được bước đầu tiên rất trọng yếu. Mà ở đầu những năm chín mươi, có thể nói địa khu nội địa có tình trạng dư thừa sức lao động, làm thế nào để chuyển hóa sức lao động dư thừa này thành sức lao động lành nghề... Điểm này lại không dễ dàng.
Công ty Âu Dương đề xuất hỗ trợ trong việc tuyển công nhân, công ty sẽ liên hệ với bên nhà trường tiến hành đào tạo kỹ năng, nhưng phải do tài chính chính phủ huyện trợ cấp chi phí đào tạo. Mặt khác còn đề xuất phải tài chính huyện cung cấp cho vay tiền trợ cấp, lợi tức.
Điều kiện này quả thực có chút hà khắc, nhưng Lục Vi Dân lại thấy, điều này cũng là cái giá mà huyện nông nghiệp như Nam Đàm này phải trả để có thể phát triển công nghiệp.
Giống Lâm Cẩm Ký, xí nghiệp của tập đoàn Hoa Mỹ trụ lại Khu kinh tế mới Nam Đàm đều do nhìn vào tài nguyên cây kiwi của Nam Đàm mà đến, đối với sức lao động cũng không có yêu cầu đặc thù cho lắm. Mặc dù Lâm Cẩm Ký đề xuất phải huyện tuyển những công nhân trước khi tới nhà máy thực phẩm Lâm Cẩm Ký làm việc phải có kỹ năng thành thạo, tuy nhiên là một điều kiện phụ gia để kiểm tra thái độ của chính phủ huyện mà thôi.
Trên thực tế công nhân sản xuất thực phẩm trong ngành sản xuất có lành nghề hay không lành nghề cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần có thời gian công tác rất ngắn là có thể trừ bỏ được vấn đề này. Nhưng Công ty gia công chế tạo máy móc linh kiện Âu Dương lại không giống như vậy.
Nếu có thể nói, Lục Vi Dân thà lựa chọn xí nghiệp giống như Công ty chế tạo gia công máy móc Âu Dương vậy. Công ty này có thể vì Nam Đàm bồi dưỡng một đám công nhân có kỹ thuật thực sự. Với nhiều nhà máy xí nghiệp như vậy, có thể cung cấp một cơ hội rất tốt vì Nam Đàm thực hiện một bước tiến lên huyện công nghiệp.
Thậm chí Lục Vi Dân cũng rõ ràng Công ty Âu Dương sở dĩ dám đề xuất điều kiện hà khắc như vậy, cũng chính là nhìn đúng theo ý đồ của mình. Đây là theo nhu cầu, Công ty Âu Dương hy vọng đạt được nhiều ích lợi hơn, mà muốn vậy thì Nam Đàm cần đạt được một môi trường phát triển tốt đẹp.
Trong thời gian này, Lôi Đạt đều ở Phong Châu, cũng gọi điện thoại cho hắn vài lần muốn hắn có thời gian đi Phong Châu một chuyến. Hai tuần trước, Lục Vi Dân đã đi một chuyến... Xem ra, Lôi Đạt là thật đúng rất có hứng thú với vùng đá vôi hoa hướng dương, dẫn theo một đám chuyên gia đến làm điều tra nghiên cứu phân tích... Nghe giọng điệu Lôi Đạt còn muốn nán lại ở Phong Châu hơn một tháng nữa.
Hà Khanh không ở cùng Lôi Đạt, mà đã trở về Moscow.
Y chủ yếu vẫn kinh doanh ở bên kia, trước khi đi, Lục Vi Dân cũng từng gặp Hà Khanh một lần. Hai người hàn huyên tán gẫu. Lục Vi Dân giật mình ngạc nhiên đối với mạng lưới quan hệ rộng rãi thâm hậu của Hà Khanh ở bên Russia. Tuy rằng Hà Khanh tự cho rằng mình chủ yếu là xuất khẩu các mặt hàng tiêu dùng từ trong nước đến Russia... Từ Russia thì lại qua tay các loại vật liệu thép đặc chủng và sản phẩm máy móc vào trong nước, nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy thân phận của Hà Khanh dường như không đơn giản như vậy.
Lại nói tới cục diện trước mắt của Liên Xô, Lục Vi Dân cảm thấy Hà Khanh rất chú ý đến cục diện đang thay đổi kịch liệt bên Liên Xô lúc này. Có lẽ là do nguyên nhân có liên quan đến kinh doanh, có lẽ còn có điều gì khác. Tuy nhiên Lục Vi Dân nửa kín nửa hở nói chuyện với Hà Khanh một vài thứ, điều này làm cho Hà Khanh giật mình, ấn tượng của anh ta với Lục Vi Dân càng lúc càng không tầm thường.
Nhất là khi nói đến Gorbachev, Lục Vi Dân rõ ràng dứt khoát cho rằng ông ta là một người có nội tâm suy yếu, cải cách ngụy chủ nghĩa, rất nhanh sẽ bị đánh bại trong cuộc đấu tranh chính trị tàn khốc ở Liên Xô hoặc là nói Russia... Mà Yeltsin rõ ràng dứt khoát, quyết đoán mạnh mẽ cùng với sức ảnh hưởng tương đương sẽ nhanh chóng thay thế được địa vị của Gorbachev. Tuy rằng điều này vẫn không thể tránh khỏi việc Liên Xô giải thể và kinh tế của các nước gia nhập liên minh nước cộng hoà nhất là Russia sụp đổ.
Thái độ Lục Vi Dân khi khẳng định quan điểm khác thường này khiến trong lòng Hà Khanh cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. Nhưng do sinh hoạt lâu dài tại Moscow, Lenin và Kiev, anh ta đối với tình trạng ở Liên Xô có hiểu biết vượt xa người thường, y phát hiện phán đoán của Lục Vi Dân lại đúng một cách khác thường. Điều này làm cho anh ta không thể không suy nghĩ sâu xa hơn về một vài quan điểm của Lục Vi Dân... Cùng với đề nghị bao hàm tính hấp dẫn.
Hà Khanh quyết định có thể thử một lần tiếp nhận trong phạm vi nhỏ, mặc dù đây là một trận đánh cược cực kỳ mạo hiểm, anh ta cũng quyết định đánh một phen.
Tô Yến Thanh đi vào văn phòng, thấy Lục Vi Dân đang ngồi ở trước quạt điện đang thổi mạnh, nhíu nhíu lông mày, đi qua chuyển quạt điện sang chế độ quay, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Anh để quạt thổi như vậy cơ thể chịu không nổi, cẩn thận cảm lạnh.
- Không có việc gì đâu, quá nóng... Vừa mới đi một chuyến tới công trường... Vừa trở về.
Lục Vi Dân cảm động mỉm cười:
- Em cũng vừa từ ủy ban hoạch kế kinh tế trở về à? Báo cáo hạng mục công trình plastic Tam Minh đã được phê duyệt xuống chưa?
- Ừm... Lúc này, đám người bên ủy ban hoạch kế kinh tế coi như thức thời, không biết có phải do Chủ tịch huyện Thẩm đặc biệt thăm hỏi hay không, không cần em chạy tới lần thứ năm thì đã có được kết quả, đừng nói là thương nhân từ bên ngoài, chính em cũng có chút chịu không nổi, không nói hết vấn đề trong một lần cho anh, cứ một lần anh chạy tới lại bị bới lông tìm vết, nhìn thấy một vấn đề thi không chịu xem tiếp nữa, trực tiếp cho anh trở về, bảo anh đi bổ sung, đến thêm lần nữa, lại bới lông tìm vết ra một lỗi khác. Nếu không phải Trưởng phòng đi vắng, Chủ nhiệm đi công tác, hừ, đám người ủy ban hoạch kế kinh tế này thật sự là quen thói.
Tô Yến Thanh lắc đầu:
- Loại tác phong này không thay đổi, về sau còn không biết có bao nhiêu hạng mục công trình đầu tư bị hù cho chạy mất. Chung quy cũng không thể cứ mỗi một hạng mục công trình đều làm cho chúng ta chạy đi chạy lại như vậy?
- Ít nhất thời kỳ này chỉ sợ đều là như vậy. Một là coi như là chúng ta thể hiện thái độ phục vụ. Hai là đám người ủy ban hoạch kế kinh tế cũng biết chỉ có chúng ta đi giao tiếp mới có thể tiết kiệm thời gian, nếu để xí nghiệp bản thân họ đi chạy, còn không biết phải chạy hết