Ngay lúc Lục Vi Dân sắp đi vào khách sạn Thiên Hà, Hà Khanh và Lôi Đạt đã ở trong một phòng trà trang nhã của quán trà Lâm Giang nằm ở tầng tư của khách sạn.
- Hà Khanh, nhìn này. Tất cả tư liệu gần như đều chuẩn bị rất tốt, đánh giá tổng hợp cũng được đưa ra. Trên thực tế Phong Châu hoá ra cũng vẫn có ý tưởng làm một nhà máy xi măng ở Quỳ Hoa Bình. Nếu không tư liệu đó sao có nhanh như vậy, chỉnh tề như vậy mà đưa đến trước mặt tôi. Chẳng qua hiện tại nhà nước đã có mệnh lệnh rõ ràng, chính phủ sẽ không trực tiếp đầu tư xây dựng xí nghiệp. Hoá ra địa khu Lê Dương cũng không hứng thú với điều đó, nhà máy xi măng ở sáu huyện phía bắc đã quá nhiều, mà một mình Phong Châu lại vừa không có chính sách cũng không có tài lực để làm điều này. Tôi cảm thấy tôi dường như đã nhặt được một của rơi vậy.
Trên bàn trà có đặt hai túi hồ sơ tài liệu dầy, Lôi Đạt đã thuộc lòng nội dung ở trong hai tập tài liệu đó. Anh ta kéo Hà Khanh đến là hy vọng Hà Khanh có thể cùng bỏ vốn đầu tư vào dự án này.
Anh ta cũng không phải là thiếu vốn đầu tư, mà là theo quy định, yêu cầu làm một dự án cần có từ hai người trở lên cùng hợp tác, nhất là đối với ngành sản xuất vật liệu xây dựng. Bởi vì lý do này mà đương nhiên anh ta phải tìm thêm vài người cùng hợp tác…
Như vậy, cũng có thể vận dụng hết mức mạng lưới quan hệ về tài nguyên của những người trong nhóm cùng hợp tác, thì việc kinh doanh sau này cũng có thể có được không ít lợi.
Hai tháng này, trên cơ bản Lôi Đạt liền bị kẹp ở Phong Châu. Hôm nay, anh ta đã mời bên đo đạc, nhân viên tài vụ cùng với nhân viên quy hoạch tới dùng cơm tại khách sạn Thiên Hà.
Mặc kệ, nếu đã làm thì phải làm cho tốt. Đây chính là cách làm việc của Lôi Đạt. Sau khi chứng thực được điều kiện xây dựng nhà máy xi măng ở Quỳ Hoa Bình cơ bản đúng như lời Lục Vi Dân đã nói, Lôi Đạt đã hạ quyết tâm phải xây dựng một nhà máy lớn ở Phong Châu.
Cho nên hai tháng này, anh ta gần như đã thăm dò khắp vùng phụ cận Quỳ Hoa Bình, càng thăm dò trong lòng anh ta lại càng kiên định hơn.
- Lôi Đạt, đây chính là dự án anh muốn làm, lại có nhiều chuyên gia như vậy đến phân tích đánh giá, nếu ngay cả chính anh cũng không có tin tưởng, vậy còn làm làm gì?
Hà Khanh khoát tay,
- Nhặt được một của rơi như vậy, không phải nên cảm ơn Vi Dân nhiều một chút sao?
- Ha hả, Hà Khanh, Lôi Đạt tôi là loại người không phóng khoáng hay sao? Một lát nữa hắn sẽ đến đây. Tôi còn là tính sẽ cùng hắn nói chuyện một hồi, hy vọng hắn sẽ tới giúp tôi. Dự án nay tuy rằng là dự án công thương nghiệp đầu tiên tôi làm, nhưng quy mô cũng không nhỏ. Hắn hiện giờ lăn lộn ở khu kinh tế mới gì đó thì có ý nghĩ lớn gì? Tôi nghĩ hắn giúp tôi xây dựng nhà máy xi măng, cũng là một loại rèn luyện, có lẽ giống như anh nói, hắn không nhất định để ý tiền, nhưng lại để ý đến cơ hội có thể tự mình phát triển. Tôi nghĩ dự án năm trăm ngàn tấn xi măng có thể tính là cơ hội lớn đúng chứ?
Lôi Đạt tự tin tràn đầy nói:
- Muốn thực hiện được dự án này, tôi tin tưởng chỉ mình hắn cũng có thể phụ trách được.
Nhẹ nhàng thổi thổi lá trà đang nổi trên mặt nước, Hà Khanh khẽ gật đầu:
- Tôi thừa nhận anh nói cũng có lý, nhưng Vi Dân người này thật đúng là khó mà nói trước. Càng tiếp xúc với hắn, anh lại càng có thể cảm giác được người này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh. Lần đầu tiên tôi gặp phải hắn ở trong nhà Thẩm Tử Liệt, liền cảm thấy người thanh niên này cũng không tầm thường, nhưng cụ thể muốn nói hắn khác thường ở chỗ nào, lại không nói được, nhưng có một điều, hắn làm cho tôi lưu lại ấn tượng rất sâu đậm. Tôi cảm thấy có thể kết giao với người này, hơn nữa mỗi tiếng nói cử động của hắn đều đáng tin cậy.
- Lần đầu tiên gặp mặt có thể khiến anh có ấn tượng này, ha hả, thật là một người không đơn giản.
Lôi Đạt giống như có thâm ý cười nói:
-Không ngờ cả hai chúng ta lại cùng có cảm nhận đáng kinh ngạc như thế, nguyên nhân là gì vậy?
- Tôi là do trực giác, anh là qua hai tháng tỉ mỉ quan sát, xác minh mới cho ra kết luận, về mặt tính chất thì không giống nhau, tuy nhiên kết quả lại giống nhau.
Hà Khanh lắc đầu,
- Có người anh gặp một lần liền cảm thấy hắn có thể kết giao, thậm chí có thể trở thành người bạn cả đời, có người cho dù anh đã rất quen thuộc, nhưng lại không thể xác định y có phải người bạn đáng tin cậy hay không.
- Hà Khanh, anh nói vậy có chút mơ hồ, vậy anh nói xem Vi Dân là loại nào?
Lôi Đạt nghiêng đầu hỏi vặn lại.
- Tôi không thể khẳng định, nhưng tôi cảm thấy có thể quan hệ được.
Hà Khanh trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói.
- Anh đánh giá hắn cao như vậy sao?
Lôi Đạt giật mình kinh hãi.
- Tôi cảm giác hình như anh đánh giá hắn còn cao hơn cả tôi.
Hà Khanh thản nhiên cười.
Ngay lúc hai người đang tranh cãi, Lục Vi Dân cũng bước vào Khách sạn Thiên Hà.
- Anh Khanh, anh Đạt!
Vừa bước vào phòng lạnh, Lục Vi Dân lập tức cảm thấy cái nóng như thiêu đốt ở bên ngoài đột nhiên không còn, nhiệt độ trong phòng và ngoài phòng chênh lệch quá lớn, quán Lâm Giang ở Phong Giang có thể nói “phong thuỷ bảo địa”(vùng dất trù phú), ngồi ở tầng bốn đúng lúc có thể nhìn thấy sông Giang, tuy rằng cũng hơi thấp một chút, nhưng bốn phía cũng không có các kiến trúc cao lớn, tầm mắt trải dài về hai phía, nhìn hết thắng cảnh bên dòng sông không sót một cái gì.
- Vi Dân đến rồi a? Mời được cậu thật khó nhỉ.
Lôi Đạt vỗ vỗ vào chỗ ngồi ngay bên cạnh mình, ra hiệu Lục Vi Dân tới ngồi bên cạnh:
- Làm Phó chủ nhiệm, chắc bận tối mày tối mặt rồi hả?
- Vớ vẩn, chuyện khu kinh tế mới, lần trước ở hội nghị thu hút đầu tư Xương Châu móc được từ góc tường đưa tới hai dự án. Trong khoảng thời gian này sẽ khởi công xây dựng nhà xưởng, cho nên phải luôn để ý. Khu kinh tế mới làm việc này, còn tiến hành một dự án lớn khác, dự án nước trái cây của tập đoàn Hoa Mỹ ở Hongkong.
Lục Vi Dân cũng không khách khí, ngồi xuống cạnh Lôi Đạt:
- Anh Đạt cũng góp mặt trong việc này còn gì?
- Ừ, hôm nay mời cậu tới cũng chính là muốn nhờ cậu bắt mạch cho anh Đạt. Chuyện này cơ bản cũng đã quyết định rồi.
Lôi Đạt chỉ chỉ vào hai tập tư liệu nằm trên bàn:
- Cậu xem đi.
- Thôi đi, anh Đạt, loại tư liệu mang tính chuyên môn đó tôi xem cũng là uổng công. Thật sự nếu có lừa tôi, tôi cũng nhìn không ra.
Lục