Thấy Lục Vi Dân lắc đầu thở dài không nói, Thường Xuân lại càng thêm tức giận:
- Vi Dân, tôi không quen nhìn thấy cậu ngại ngùng như vậy trong những chuyện thế này. Thích là thích, không thích là không thích. Trước kia thích, hiện nay không thích cũng là chuyện rất bình thường. Đàn ông trước khi hết hôn ai chẳng có vài cô bạn gái?
Trong phương diện này, Thường Xuân lại là một điển hình cho chủ nghĩa đàn ông là nhất. Lục Vi Dân thấy không thoát nổi đối phương, chỉ đành miễn cưỡng nói:
- Anh Thường, chuyện này trong lòng tôi đều hiểu, nhưng có thể cho tôi một chút thời gian được không? Hơn nữa, tôi và Yến Thanh đều còn trẻ, cũng nói tình cảm thật sự sẽ chịu được sự thử thách của thời gian. Tôi nghĩ tôi và cô ấy nếu thật sự có duyên thì cô ấy có đi đến đâu, chúng tôi vẫn có thể gặp lại nhau. Nếu không có duyên, thì mỗi ngày ở cùng nhau, cũng không thể thành được phải không?
Thường Xuân Lai chuyển từ giận thành vui:
- Ừ, Vi Dân, nói như vậy cũng không sai cho lắm. Tôi đi tiễn tiểu Tô, tuy rằng cô ấy trở về Xương Châu, nhưng tôi cảm giác được, cô ấy rất luyến tiếc nơi này. Đương nhiên không phải là cô ấy luyến tiếc vùng này, mà là nơi này có người mà cô ấy thích! Cậu phải biết trân trọng điều đó. Tiểu Tô thực sự là một người đáng để trân trọng.
Lục Vi Dân hít sâu một hơi, cười lắc đầu không nói một câu gì.
- Có phải có tâm sự gì hay không? Vì chuyện Thẩm Tử Liệt phải đi?
Thường Xuân dường như cũng bởi vì Lục Vi Dân đáp ứng yêu cầu của anh ta nên tâm tình cũng tốt dần lên. Anh ta vốn là một người không biết che giấu. Ở trước mặt Lục Vi Dân thì lại càng có thể làm cho anh ta nói ra mọi thứ.
Lục Vi Dân bất ngờ, kinh ngạc nhìn về phía Thường Xuân.
- Đừng nhìn anh Thường của cậu với ánh mắt đó. Anh Thường của cậu bản lĩnh khác thì không có, chỉ có đôi tai rất thính này. Về chuyện điều động Thẩm Tử Liệt thì chiều hôm qua Địa ủy cũng đã chính thức nghiên cứu xong, hình như là sẽ quay về Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, chắc trong hai ngày là sẽ đi theo trình tự.
Người anh họ của Thường Xuân Lai chính là Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân địa khu Lê Dương, được phân công quản lý lĩnh vực công nghiệp. Anh ta cũng là Ủy viên Địa ủy Lê Dương, là nhân vật có tư cách tham gia hội nghị Địa ủy.
Không đợi Lục Vi Dân tiêu hóa hết tin này, Thường Xuân Lai lại tung ra quả bom tấn khác:
- Nghe nói Quốc vụ viện đã có ý kiến phúc đáp chính thức xuống tỉnh, đồng ý phân chia địa khu Lê Dương ra thành hai, đó là địa khu Lê Dương mới và địa khu Phong Châu. Phân ra thành sáu huyện phía bắc, và bảy huyện phía nam. Ha ha, như thế cũng rất tốt. Vài huyện kém cỏi nhất trong địa khu Lê Dương đều nằm ở phía nam. Nói vậy hóa ra câu “Phong Châu thiếu thốn” giờ là chỉ toàn bộ bảy huyện phía nam chứ không phải chỉ có huyện Phong Châu như trước kia. Nghe nói An Đức Kiện sẽ tới Địa ủy Phong Châu làm Trưởng ban thư ký.
- Hả? Bí thư An sắp đi sao?
Lục Vi Dân thấy chấn động, chẳng lẽ An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Điều này dường như có chút không phù hợp với quy tắc điều chỉnh nhân sự cơ bản. Nhưng rất khó nói, rất nhiều điều anh cảm thấy không phù hợp với lẽ thường, lại luôn có thể phá vỡ cái gọi là lẽ thường đó. Ai nói Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện không thể bị điều động cùng một lúc?
- Hừ, chỉ sợ cũng gần như vậy. Đã hơn nửa năm rồi, vốn dĩ nói địa khu Phong Châu phải thành lập trước cuối năm, dù thế nào cũng phải chuẩn bị trong khoảng một hay hai tháng. Ủy ban nhân dân Địa khu này lập tức được thành lập gấp gáp như vậy, sẽ có nhiều cơ quan, đơn vị cũng phải đi theo, dù sao cũng phải có quá trình thích ứng chứ nhỉ?
Thường Xuân phun ra một hơi rượu, ngửa đầu suy nghĩ một lúc lâu:
- Vi Dân, nghe nói Tần Hải Cơ sẽ tiếp nhận chức vụ của An Đức Kiện, có lẽ Tào Cương sẽ tiếp nhận chức vụ của Thẩm Tử Liệt thì phải. Cậu cũng nên cẩn thận một chút.
Không thể không thừa nhận hiệu hiệu suất và tính chuẩn xác của tin đồn ở rất nhiều thời điểm còn vượt qua cả con đường chính thức. Ngày hôm sau Thẩm Tử Liệt đã về tới Nam Đàm.
Trước khi rời bỏ chức vụ Chủ tịch huyện, Thẩm Tử Liệt cũng đã nói chuyện với Lục Vi Dân một lần, hỏi xem Lục Vi Dân có muốn được điều đến Ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương hay không. Đây là khả năng lớn nhất mà ông ta có thể làm được.
Dù cho có muốn điều Lục Vi Dân đến Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, tạm thời ông ta còn chưa đủ khả năng. Hơn nữa, ông ta cũng đã nói rõ ràng với Lục Vi Dân rằng rất nhanh thôi bộ máy huyện Nam Đàm sẽ phải đón một cơn chấn động lớn. Đúng như lời Thường Xuân Lai đã nói, thực sự là có thể Tần Hải Cơ và Tào Cương sẽ nắm quyền chủ quản Đảng và chính quyền huyện Nam Đàm. Vì thế ông ta hy vọng Lục Vi Dân hãy suy xét thận trọng một chút.
Sau khi Lục Vi Dân đắn đo suy nghĩ hết lần này đến lần khác, vẫn từ chối lời đề nghị điều đến Ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương.
Thẩm Tử Liệt cũng tỏ ý thông cảm. Dù sao Lục Vi Dân cũng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, công tác ở Nam Đàm tương đối xuất sắc, nhất là trong việc xây dựng Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm đều đã thể hiện mình rất tốt. Mặc dù là An Đức Kiện và mình rời khỏi đây, cũng không thể phủ nhận được thành tích của Lục Vi Dân. Sở dĩ ông ta nghĩ cho Lục Vi Dân, cũng là suy xét đến việc Tần Hải Cơ và Tào Cương một khi đã hợp lại với nhau trong bộ máy, chỉ sợ Lục Vi Dân sẽ rất khó có thể sống yên ổn qua ngày.
- Chủ tịch huyện Thẩm, tôi biết Phó bí thư Tần và Phó chủ tịch huyện Tào không vừa mắt với tôi. Có điều tôi nghĩ tôi không phải làm quan vì một người nào đó, cũng không phải làm việc cho ai. Nếu bọn họ cho rằng tôi có thể làm tốt ở vị trí ở Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu kinh tế mới này, có thể tiếp tục làm, thì tôi cũng chẳng có gì để nói. Nếu bọn họ cảm thấy tôi không thích hợp, muốn điều tôi đi, tôi nghĩ tôi cũng có thể làm tốt ở cương vị mới. Tôi thực sự tự tin về điều này.
Lục Vi Dân có vẻ rất thản nhiên, giọng điệu bình thản, không nghe ra chút cảm xúc nào.
- Vi Dân, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nhưng cậu đã tự tin như vậy, tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cậu. Có điều tôi sẽ giữ lại một con đường này cho cậu.
Thẩm Tử Liệt thoáng chút suy nghĩ mà gật đầu:
- Nay mai, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân huyện sẽ tổ chức hội nghị tiếp nhận đơn xin từ chức của tôi, cũng bổ nhiệm Tào Cương vào vị trí quyền Chủ tịch huyện. Tôi biết ở dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên, y đã rất bất mãn với cậu. Dự án này có rất nhiều bối cảnh phức tạp mà cậu không biết, tôi đoán dự án