Sau khi ăn xong bữa tối được một lát, Trần Cương lẳng lặng biến mất, không cần nói cũng biết là đi tìm bạn gái. Trần Lam cũng lấy cớ rời khỏi, tuy rằng Trần Lam còn chưa tìm đối tượng, nhưng lại không thích lúc nào cũng ru rú trong nhà, rất có tâm lý thích làm trái lại với ý mọi người.
Hai chị em Lục Chí Hoa và Lục Vi Dân đi từ nhà cậu ra, men theo con đường Lê Giang mà đi. Ký túc xá của trường Đảng Địa ủy cũng tính cả ký túc xá Ủy ban nhân dân Địa khu, cũng được thơm lây không ít. Phong cảnh con đường Lê Giang này có thể được gọi là khu vực tinh hoa nhất của thành phố Lê Dương, cho dù là các công trình xanh ven sông hay là trang trí đường phố, đều là kiểu mẫu của thành phố Lê Dương, cũng chẳng trách nhân dân thành phố muốn đi dạo hóng gió đều thích tới đây.
- Đại Dân, mẹ nói Lục Ủng Quân đến Thượng Hải cũng là do em xúi giục, khiến cha vô cùng tức giận. Em thích làm mọi thứ loạn lên à, Lục Ủng Quân không hề dễ dàng mới leo đến được vị trí Phó chủ nhiệm phân xưởng, em không phải cố ý khiến cha phiền lòng sao?
Lời của Lục Chí Hoa tuy rằng là đang trách cứ Lục Vi Dân, nhưng vẻ mặt và giọng điệu như cười như không lại để lộ thái độ thực sự của cô.
- Ha ha, chị hai, chị đâu cần nói những lời này. Anh cả thật sự muốn đi chẳng lẽ là việc em có thể chi phối sao? Chị cũng không phải không biết tính anh cả, chẳng qua là viện cớ đổ lên đầu em, để em gánh trách nhiệm cho anh ấy, tránh bị trách mắng quá gay gắt mà thôi.
Lục Vi Dân nhìn Lục Chí Hoa một cái, cười hì hì nói:
- Chị hai, chị dù sao cũng đừng nói với em rằng chị cũng định bỏ việc, cũng muốn em đứng ra làm lá chắn nhé.
- Sao, em có thể gánh bớt trách nhiệm cho Lục Ủng Quân, nhưng lại không thể làm lá chắn giúp chị hai này?
Lục Chí Hoa trừng mắt nhìn Lục Vi Dân.
- Nói không chừng ngày nào đó chị hai này sẽ phải nhờ em làm lá chắn đấy.
- Hả?
Lục Vi Dân kinh ngạc dừng bước.
- Chị hai, chị không phải thực sự muốn học theo anh cả đấy chứ? Anh cả vì tìm con đường tốt hơn nên mới đi, chị đang dạy học rất tốt ở trường, chẳng phải nói ở trường cũng rất được coi trọng đó sao? Sao chị lại không vừa ý?
- Cũng không phải. Công việc trường học chỉ có như vậy, trình độ của chị em mà không trị được mấy đứa nhóc trung học sao?
Lục Chí Hoa nói rất tùy ý:
- Chị chính là cảm thấy chán dạy học rồi, cứ dạy hết lứa học sinh này lại đến lứa khác, cứ như vậy chẳng hề cảm thấy mới mẻ và thấy có cảm giác thành công. Em biết tính chị rồi đấy, không thích loại công việc chẳng có chút thử thách như thế này.
Chị hai ở kiếp sau cũng không thật an phận ở trường học, tính cách cũng là rất độc lập và cá tính, tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Mãi cho đến khi mình gặp tai nạn giao thông kỳ lạ đó, chị hai vẫn chưa kết hôn, trở thành giáo viên chủ chốt tiếng tăm lẫy lừng ở trường trung học số một. Mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè liền xách ba lô đi du lịch một mình, đó có thể nói là điều chị ấy thích nhất.
Lục Vi Dân hơi xao động:
- Chị có kế hoạch gì chưa?
- Bây giờ vẫn chưa có. Đại Dân, có phải em định đưa ra một lời đề nghị hay ho nào đó cho chị đúng không?
Lục Chí Hoa nhìn xéo cậu em rất có cá tính giống mình. Nhất là sau khi tốt nghiệp, Đại Dân dường như thay đổi không ít. Vốn tưởng rằng hắn bị phân trở về Nam Đàm đã bị đả kích rất lớn, không ngờ Đại Dân lại bình thản chịu đựng gian khổ. Thậm chí trong thời gian ngắn như vậy đã có thể được đề bạt làm một bậc lãnh đạo, không thể không khiến Lục Chí Hoa cũng có chút bất ngờ.
- Không. Có điều em thấy chị hai nói rất đúng, đời người giống như một bộ phim. Bộ phim này là do vô số đoạn ngắn và tình tiết tạo thành, những đoạn phim và tình tiết trùng lặp và không có điều gì mới mẻ ghép lại với nhau tuyệt đối không thể là một bộ phim xuất sắc. Mà phải có những tình tiết bất ngờ và không ngừng thay đổi mới có thể thực sự khiến đạo diễn và người xem hài lòng.
So sánh của Lục Vi Dân rất giàu ngụ ý.
- Chị là một người dũng cảm trước thử thách. Em không nghĩ rằng cuộc sống của một giáo viên có thể thỏa mãn ham muốn thử thách của chị.
- Ồ? Đại Dân, em nghĩ về chị như thế thật ư?
Ánh mắt Lục Chí Hoa sáng bừng lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới cậu em trai đã mang lại cho mình niềm vui bất ngờ này.
Nói thật thì Lục Chí Hoa không thể gọi là xinh đẹp, vừa không thừa hưởng được dáng người đẹp của cha, cũng không có ưu điểm làn da đẹp như mẹ.
Trái lại là làn da hơi ngăm đen, có lẽ nếu đối với nam giới thì không có ảnh hưởng gì đáng kể, nhưng đối với một cô gái trẻ mà nói thì chỉ có thể là khuyết điểm. Những sợi lông mày ngắn và rậm nếu ở trên gương mặt đàn ông thì có thể nói là trông có phần hùng dũng, nhưng ở trên gương mặt cô gái thì dù nhìn thế nào cũng thêm phần sát khí. Thêm vào đó đường nét gương mặt có vẻ hơi mạnh mẽ càng khiến cho Lục Chí Hoa nhìn giống như một nữ đặc công. Cũng may mái tóc ngắn đen tuyền của cô nhìn khá nhanh nhẹn, và cả việc cô thích nhất là mặc áo đen và quần tây, lại có thêm vài phần nhanh nhẹn, có kinh nghiệm và ghê gớm, thiếu đi vài phần nữ tính, dịu dàng và thanh nhã.
- Ha ha, chị hai, em là em trai chị, lớn lên cùng chị từ nhỏ, ngoài em ra thì ai là người hiểu chị nhất chứ?
Lục Vi Dân nhướn lông mày thản nhiên cười:
- Càng khó khăn, càng lạ lẫm, càng là công việc có tính thử thách cao, chị lại càng thích, càng muốn thử. Thời trung học điểm môn toán, lý, hóa của chị là cao nhất, lên đại học chị lại muốn học tiếng Anh, giờ nghe nói chị còn đang tự học tiếng Tây Ban Nha. Bây giờ chị là giáo viên trẻ xuất sắc của trường trung học số một thì bất cứ lúc nào chị cũng nghĩ đến chuyện bỏ việc. Chị hai, chị thực sự định sẽ thử phá bỏ giới hạn của năng lực bản thân?
Lục Chí Hoa khoanh tay, lim dim mắt quan sát kỹ Lục Vi Dân, một hồi lâu sau mới gật đầu:
- Đại Dân, chị không nhìn lầm em, em quả nhiên trở nên chín chắn hơn nhiều, có tầm nhìn! Đúng vậy, chị không có sở thích gì khác, chính là thích thách thức những chuyện có độ khó nhất định. Tự học tiếng Tây