Trong lòng Lục Vi Dân hơi chấn động, hắn không ngờ Chân Tiệp quan sát kỹ càng như vậy, lại có thể để ý thấy được thái độ của mình với Chân Ny có chút thay đổi. Chân Ny và mình đã từng nói mấy lần về việc điều động trở về, mình vẫn lấy lí do là còn sớm, thời cơ vẫn chưa chín muồi để thoái thác, nhưng mình lại chưa từng thực sự nói về suy nghĩ trong lòng mình với Chân Ny.
Hoặc nói thật ra bắt đầu từ khi bản thân mình trở về thế giới này, đã vô thức mà nhìn Chân Ny với một lăng kính khác? Lục Vi Dân để tay lên ngực tự hỏi.
Dường như có một điểm, nghĩ đến trong kiếp trước, sau khi Chân Ny được phân đến Nam Đàm gia đình lại gặp phải biến cố rất lớn, cuối cùng vào rơi vào vòng tay của Diêu Bình, trong lòng Lục Vi Dân liền dâng lên một cảm giác khó chịu. Cho dù chỉ là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, hắn vẫn khó có thể nguôi ngoai.
Nhưng điều này thực sự chỉ có thể trách một mình Chân Ny sao? Trong hoàn cảnh đó nếu đổi lại là chính mình, có thể chống đỡ áp lực vô cùng lớn lao của hiện thực tàn khốc sao? Lục Vi Dân đã nhiều lần suy nghĩ về vấn đề này.
Nếu là chính mình trong hiện thực, đương nhiên không có vấn đề. Nhưng Chân Ny là một cô gái, nhất là trong tình cảnh khi cha bỏ nhà đi, mẹ mắc bệnh không dậy nổi, chị gái vẫn còn đi học. Trong tình hình như vậy, bạn trai lại ở nơi xa mấy trăm dặm, một tuần cũng không thể trở về nổi một lần, có thể chống chọi lại với chiêu mưa dầm thấm đất của một người có điều kiện cũng khá như Diêu Bình sao.
Lục Vi Dân không có câu trả lời.
- Cảm ơn chị đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi, Chân Tiệp.
Lục Vi Dân không trả lời đích xác câu hỏi này của Chân Tiệp, nhưng hắn vẫn rất cảm kích lời nhắc nhở của cô. Đột nhiên hắn dường như cảm thấy phương hướng tình cảm của mình đã có sự lệch đi nho nhỏ. Chân Ny dĩ nhiên vẫn chiếm vị trí tuyệt đối quan trọng trong mắt mình, nhưng đã không giống như trong kiếp trước, đã mất đi một Chân Ny từng khiến mình hồn xiêu phách lạc.
Năm đó dường như không thể tự mình thoát khỏi, còn hiện nay…
…
Tháng chín của Nam Đàm đã có hơi thu thấp thoáng.
Nhưng chỉ sáng sớm và chiều muộn mới có thể cảm nhận được.
Đã hơn mười giờ sáng, mặt trời vẫn chói lọi, mãi đến sau sáu giờ chiều, sức nóng hầm hập đó mới dần dần tiêu tan.
Lục Vi Dân ngồi xổm bên giàn cây, rất vui vẻ mà nhìn từng thùng bã mía và khuẩn trồng mộc nhĩ được xếp gọn ghẽ, hai người đang bận rộn trong đó.
Hắn đang ngồi ở xã Đông Pha.
Lục Vi Dân đã từng đến Đông Pha mấy chuyến, ngoài ba lần khi tới nghiên cứu tình hình trồng Kiwi ở Đông Pha ra, trong thời gian này Lục Vi Dân lại bắt đầu thường xuyên đến hai xã Đông Pha và Hoắc Sơn.
Theo yêu cầu của huyện phát huy hơn nữa tác dụng đi đầu của Đoàn viên thanh niên trong việc phát triển kinh tế nông thôn, Lương Ngạn Bân và Lục Vi Dân đã bàn bạc nên đẩy mạnh công tác này như thế nào.
Công tác này là Ủy ban công tác Đoàn tỉnh ủy đề xuất ra năm nay, Ủy ban công tác Đoàn Địa khu Lê Dương cũng đã gửi văn bản xuống.
Nhưng cũng không gây được tiếng vang là bao trong các huyện.
Những công tác chuyên ngành giống như vậy mỗi năm đều có một hai lần, mọi người cũng đã quen rồi, nhưng tình hình năm nay có chút đặc thù.
Tổ phó tổ lãnh đạo trù bị Địa khu Phong Châu Tôn Chấn là Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn tỉnh, trước khi quyết định chính là ông ta đang phụ trách tập trung công tác này. Ông ta đến Phong Châu đảm nhiệm chức Tổ phó tổ lãnh đạo trù bị, trên thực tế đã gánh vác vai trò của Phó bí thư Địa ủy Địa khu Phong Châu. Trước khi biết rõ tính cách vị sắp đến đảm nhiệm chức Phó bí thư Địa ủy Phong Châu này, Ủy ban công tác Đoàn của bảy huyện phía nam đều không dám coi nhẹ, bởi vậy công tác này cũng khá được chú ý.
Tuy nhiên sau khi Tôn Chấn nhậm chức Tổ phó tổ lãnh đạo trù bị thì lại cũng không có nhiều hoạt động khác.
Dường như tâm trí chủ yếu đều dồn vào việc lớn chuẩn bị thành lập Địa khu, vì vậy hai tháng tiếp sau, trong lòng mọi người cũng uể oải.
Sau khi tuyên truyền văn kiện đi thì ở các huyện lại đâu vào đấy.
Lương Ngạn Bân khi bắt đầu còn rất hứng thú, nhưng khi cảm thấy vị Phó chủ nhiệm Tôn mới đến dường như cũng không chú ý bao nhiêu vào công việc bên Ủy ban công tác Đoàn, cũng bắt đầu lười làm. Công tác này tự nhiên đẩy sang cho trợ thủ Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân thì rất để tâm, chủ động đề xuất phải làm thí điểm. Lương Ngạn Bân lại rất thẳng thắn, giao toàn quyền công việc này ngay cho Lục Vi Dân, để Lục Vi Dân đến làm công việc cụ thể. Lục Vi Dân cũng không khách sáo, trong khoảng thời gian này hầu hết thời gian đều ở dưới xã, phát động hai người bạn học của hắn, chuẩn bị làm hoạt động đi tiên phong trong phong trào làm giàu.
- Đức Bảo, tình hình thế nào rồi?
Lục Vi Dân đứng dậy, khom người lại, lưng cũng hơi đau.
Phương Đức Bảo là bạn học cấp hai của Lục Vi Dân. Lần tụ tập bạn học đó Phương Đức Bảo lại không đến, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi anh ta tốt nghiệp trung học, không đỗ được đại học, thậm chí ngay cả trường trung học chuyên nghiệp cũng không đỗ, liền về thẳng quê.
Cha của anh ta chính là người xã Đông Pha, kiếp trước khi Lục Vi Dân làm việc ở xã Đông Pha đã rất quen thân với Phương Đức Bảo. Mà lúc đó Phương Đức Kiện đã trở thành một nông dân Đông Pha chính hiệu, mỗi năm hoặc là ra vùng duyên hải làm thuê, tết đến trở về một lần, hoặc là ở nhà cày cấy trồng trọt và làm nghề phụ. Chẳng qua lúc đó việc trồng Kiwi ở Đông Pha đã gặp phải sự đả kích trước giờ chưa từng có, đại đa số các hộ gieo trồng đều nhổ tận gốc cây Kiwi, thề thốt không bao giờ tin bất cứ điều kì mà chính phủ khởi xướng.
- Tình hình vẫn ổn, Vi Dân, vẫn phải hoàn toàn dựa hết vào việc cậu đưa hai vị giáo sư đó đến hướng dẫn, nếu không chuyện này chúng mình cơ bản là không làm nổi.
Người thanh niên mặc một chiếc áo gilê màu xanh đã bạc màu trên làn da ngăm đen, chiếc áo sơ mi trắng hơi cũ sờn vắt trên