- Chủ nhiệm Lương nói sao?
Lục Vi Dân nhíu mày, chuyện này mình thật ra không thể coi nhẹ. Tôn Chấn là người nói lời giữ lời. Nếu thực sự ông ta nói đến chuyện công việc của Ủy ban công tác Đoàn với Tần Hải Cơ, điều đó cũng có nghĩa là không chừng một ngày nào đó ông ta sẽ đến Nam Đàm điều tra nghiên cứu, sẽ mở ra cánh cửa của cơ quan không ai để ý là Ủy ban công tác Đoàn này. Không biết Lương Ngạn Bân có cảm giác gì về chuyện này.
- Chủ nhiệm Lương đã bảo tôi trau chuốt một chút các công tác đã triển khai trong hai năm nay của Ủy ban công tác Đoàn, chỉnh sửa một chút, mặt khác cũng chuẩn bị mộ số ý tưởng mới trong công tác. Chủ nhiệm Lương còn sửa chữa mấy lần bản mà tôi gửi lên, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Tiểu Trình cũng không quá chú ý, trước mặt Lục Vi Dân nói mình bận tối mắt, chẳng qua cũng chỉ là theo bản năng làm bộ mình vất vả trước mặt lãnh đạo mà thôi.
Quả đúng như dự đoán, Lục Vi Dân thầm lắc đầu. Lương Ngạn Bân vẫn chuẩn bị theo các chiêu cũ từ xưa, lãnh đạo đến nghe báo cáo, nhiều lắm là xem lại tài liệu, chỉ cần hành văn tốt một chút, có thể khua môi múa mép, cũng có thể lấy lòng được lãnh đạo. Nhưng gặp người giống như Tôn Chấn, nhất là người từ Ủy ban công tác Đoàn tỉnh xuống như ông ta, chút chuyện đó của Ủy ban công tác Đoàn ông ta có thể không nắm rõ sao? Làm như thế sẽ có vẻ lừa gạt ông ta.
- Tiểu Trình, tôi đề nghị cô vẫn nên kết hợp với công việc mà Ủy ban công tác Đoàn cấp trên phân công xuống trong một hai năm nay, tìm một thí dụ cụ thể kết hợp những công việc này. Nếu chỉ tổng kết kinh nghiệm thì e rặng không được.
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Chuẩn bị đầy đủ một chút thì càng thích hợp, đừng đến lúc đó bị lãnh đạo hỏi đến mà á khẩu không trả lời được.
Liễu Tuấn Thành vừa đi uống rượu về có chút váng vất, lúc đi tới cửa vừa khéo nghe được cuộc nói chuyện của Lục Vi Dân và tiểu Trình, tùy tiện đi vào cười nói:
- Vi Dân đã về rồi à? Không có việc gì, chuyện ở đây không thành vấn đề, Chủ nhiệm Ngạn Bân và tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, cậu cứ yên tâm.
Thấy Liễu Tuấn Thành mặt đỏ bừng bừng, nói thì như gào lên, Lục Vi Dân cũng không để ý. Hắn đương nhiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của Liễu Tuấn Thành, bề ngoài vẫn vui vẻ nói:
- Xem ra là tôi rỗi hơi thừa lời, có Phó chủ nhiệm Liễu đứng ra xử lý, chắc chắn không thành vấn đề.
Liễu Tuấn Thành bật cười ha hả, đặt mông ngồi xuống ghế trúc:
- Vi Dân, quay về lâu như vậy, chắc xử lý xong chuyện ở nhà rồi hả? Có việc thì cứ nói một tiếng, nán lại vài ngày thì cứ nán lại, nhà ai lại không có chuyện chứ, đúng không?
- Ha ha, cảm ơn Phó chủ nhiệm Liễu đã quan tâm, tôi đã thu xếp ổn thỏa việc nhà, không sao.
Lục Vi Dân thản nhiên nói:
- Thời gian tôi đến Ủy ban công tác đoàn chưa lâu, công việc cũng chưa quen, không dám nán lại lâu, còn phải tận dụng thời gian thích ứng một chút với công việc của mình mới được.
- Không việc gì!
Liễu Tuấn Thành uống say bét nhè, một cơn gió thổi từ ngoài cửa vào, hơi rượu lập tức dâng lên, không thể nhịn nổi được nữa, nôn ồng ộc ra khắp sàn văn phòng. Một mùi rượu nồng nặc ngai ngái bao phủ khắp văn phòng.
- Á!
Bất ngờ không kịp đề phòng, tiểu Trình hoảng quá la lên, vội vàng nhảy ra để tránh. Còn Lục Vi Dân đúng lúc đang đứng đối diện với Liễu Tuấn Thành nên không tránh kịp, trên quần và đôi giày da bị bắn tung tóe đầy vết nôn.
Thấy đối phương lảo đảo sắp ngã gục, Lục Vi Dân vừa lắc đầu cười khổ, vừa bước lên đỡ lấy đối phương:
- Tiểu Trình, đi mở cửa văn phòng của Chủ nhiệm Lương ra, tôi dìu anh ta qua đó nằm một lát. Cô đi pha một chén trà đặc cho Phó chủ nhiệm Liễu.
Các phòng làm việc của Ủy ban công tác Đoàn chỉ có văn phòng của Lương Ngạn Bân mới có một chiếc sô pha có thể nằm nghỉ, Liễu Tuấn Thành đã đến mức này, cũng chỉ có thể để anh ta nằm một lát trong văn phòng của Lương Ngạn Bân. Bãi nôn này cũng phải dọn dẹp, nêu không cái mùi hôi thối này ngay đến mấy ngày cũng không bay mất.
Khó khăn lắm mới dìu nổi Liễu Tuấn Thành bê bết hơi rượu đến văn phòng của Lương Ngạn Bân, để y nằm lên sô pha. Lục Vi Dân lại đi lấy chiếc xẻng hót rác ở chỗ bồn hoa, xúc một xẻng đất, đổ lên bãi nôn của Liễu Tuấn Thành, đợi một lát, lúc này mới bắt đầu quét dọn.
Tiểu Trình đã pha trà xong, đi tới thấy Lục Vi Dân một mình quét tước trong văn phòng, mùi tanh hôi trong đó khiến cô thiếu chút nữa cũng nôn ra. Nhưng Lục Vi Dân thì không hề để tâm mà cẩn thận đổ xẻng đất lên bãi nôn sau đó quét sạch vào xẻng, rồi cầm xẻng đất đi ra bên ngoài, trong lòng cô cũng có một cảm giác phức tạp không thể nói thành lời.
Cô tuy rằng còn trẻ, nhưng đã ở Ủy ban công tác Đoàn này hơn hai năm, những chuyện trong cơ quan cô cũng mơ hồ biết được một chút.
Thời gian Lục Vi Dân đến đây chưa lâu, nhưng không hề tỏ vẻ phách lối, hơn nữa nói chuyện cũng rất hài hước. So với người ra vẻ thâm trầm như Lương Ngạn Bân và kẻ cáo mượn oai hùm như Liễu Tuấn Thành, thì ấn tượng về hắn của cô tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên cô cũng cảm giác được Lương Ngạn Bân cũng không thích gì Lục Vi Dân, mà Liễu Tuấn Thành lại có ý cảnh giác với Lục Vi Dân, chuyện gì cũng đề phòng chặt chẽ. Nhưng Lục Vi Dân lại như là không hề để tâm, không chút suy nghĩ, vẫn đối xử như lúc đầu.
- Phó chủ nhiệm Lục, cứ để tôi làm.
- Không sao, để tôi làm là được rồi. Tôi biết con gái các cô sợ nhất là thứ này, dù sao quần và giày tôi cũng bẩn rồi, tiện tay dọn luôn rồi đi thay một thể.
Lục Vi Dân cười lắc đầu, lập tức nhấc xẻng lên đi về phía thùng rác.
Đợi đến khi Lục Vi Dân khi quay về, Trình Bình đã cầm cây lau nhà đến văn phòng, Lục Vi Dân đi tới, giơ tay:
- Để tôi làm cho, đằng nào cũng thế rồi, một mình tôi làm là xong, cô cứ đi làm việc của mình đi.
- Không sao,